Ngày … bình thường. (một buổi trưa khó ngủ ngày 20/9)

 

 

Đáng lí ra nó đã có một ngày bình thường!

… Nếu như chiều hôm trước đó thằng bạn ở dưới Biên Hòa quen và thân khi lên đại học, cùng ở chung nhà trọ từ Tết đến nay … không tuyên bố 1 câu xanh rờn phủ định kết quả của toàn bộ cố gắng của cả đám nhà trọ từ hơn 1 tháng trước đến bây giờ: “có khi tao đ** ở chung nữa đâu […] 99% là tao không ở chung nữa […] kiếm mẹ nó cái nhà trọ gần trường ở 1 mình cho nó sướng!” rồi cũng ngay cái tối hôm đó thôi, nếu không có cái tên của nhỏ bạn cực thân từ hồi cấp 2 nào giờ của nó – đứa bạn … đáng ghét … đó – xuất hiện cùng với 1 lý do – đi theo 1 chiều hướng xấu trên khung chat Yahoo của nó, khiến cho nó cảm thấy càng đáng ghét thêm chính cái tên mà nó đã lấy làm password hằng bao năm nay … Nếu như ngày hôm đó không có những câu mắng của ba mẹ nó … vô cớ – nhằm thẳng vào chính nó mặc dù nó chẳng biết nó đã làm gì sai ở cái nhà này – cái nhà của nó, trong vòng 48h sau khi nó đi khỏi và đang trật vật trên đất Sài Gòn từ tận 1 tuần trước … và nếu sáng hôm đó không phải nó vô tình ghé thăm blog của thằng bạn thân khác, phát hiện ra thằng đó chỉ vừa mới để cái status mới cứng: “Close blog, sorry everybody, because some personal reasons and personal feeling!” … và không để bất cứ 1 lời lý giải nào khác ngoài 2 cái personal chết t*** kia để giải thoát dùm nó khỏi sự tò mò đang từ điểm gốc 0 tiến thẳng đến dương vô cùng … rồi cũng chính giữa trưa hôm đó … nếu không có những tin nhắn cũng của chính thằng bạn thân khác đó, sau gần 1 tháng trời không nói chuyện với nhau, lại khiến cho nó đi từ tò mò sang đến bực mình và mất kiềm chế … … thì có khi, đó lại là 1 ngày vui vẻ và có phần đẹp trời nữa là khác …

Đáng lý ra mọi chuyện chẳng có gì to tát mà phải khiến cho nó từ bé xé ra to đùng như thế!
Đúng ra mọi chuyện trong ngày hôm sau không quá khó chịu với nó như thế … nếu không phải vì chuyện của thằng bạn nó … phải … đúng là vì chuyện của thằng bạn cùng nhà trọ của nó đã khiến cho nó may mắn được trải qua 1 ngày bất bình thường … trong 1 ngày bình thường …

 

… Đúng ra chuyện thằng bạn cùng phòng của nó đã có 1 diễn biến sáng sủa hơn, nếu như thằng này không phải [vì 1 lí do đặc biệt nào đó] thích 1 cô bạn thân cũng ở chung phòng trọ và nếu như nó – thằng bạn đó, biết, hay chịu để nghe tụi này giải thích rõ ràng và đừng làm ra cái mặt xị một đống trông cực đáng trách như thế thì mọi chuyện đúng ra sẽ hậu hơn bây giờ. Tất cả cũng chỉ vì 1 tối ngày Trung thu không thể rủ cô bạn này đi chơi chung, lý do thì vô cùng đơn giản, cô bạn này đang trong thời kỳ bị ba mẹ giam trong nhà, chuyện thường ngày ở huyện! Cả đám ai chẳng biết thế, thậm chí là biết từ trước tới nay nhỏ này cũng khá là thường xuyên bị ba mẹ cấm cửa như thế … thế mà có 1 đứa lại cứ phủ định lại, và việc không thể mời cô bạn đi chơi đã khiến nó quyết định delete toàn bộ những gì liên quan tới nhỏ, kể cả cái nick “Vợ iu” mà nó vừa mới gán cho tên của nhỏ trong điện thoại và vừa vui vẻ vừa gian manh khoe với tôi từ 1-2 ngày trước. Bỏ ngoài tai những cố gắng làm lành của nhỏ sau đó và cả những nỗ lực đem lại không khí bình thường của cả nhà trong tình hình hiện nay tuy đã không mấy vui vẻ vì chuyện nhà cửa, nó vẫn giữ vẻ mặt đăm chiêu, xị 1 đống như nó đã dùng từ hơn 1 tuần nay. Mặc dù rằng nó vẫn sống trong nhà, nhưng hình như nó đã thành công trong việc khiến cho mọi người hình dung ra 1 ngôi nhà không có nó, nó bất cần, nó thây kệ, nó không quan tâm, và tuy rằng nó vẫn nói chuyện bình thường với đám con trai, thì nó vẫn giữ 1 thái độ lạnh lùng, thờ ơ, nhất là đối với con gái trong nhà, kể cả những đứa chẳng liên quan 1 xíu gì vào chuyện của nó … và … bất kể rằng nó đã bỏ công sức nhiều thế nào trong việc cùng cả đám tìm nhà để ở chung, bất kể rằng tất cả đã từng rất bực mình, mệt mỏi, chán, nản trong việc tìm nhà, công việc đó đến nay vẫn chỉ là 1 câu lệnh FALSE đầy vững chải. Những lúc thế này, hơn ai hết, người tinh tường như nó phải biết rằng cần phải biết bình tĩnh, quan trọng nhất là bình tĩnh, thông cảm và cố gắng hết sức mình hơn nữa, chia rẽ là chết hết! Cuối cùng, ngay khi cố gắng của cả đám cũng đã được đền đáp 1 cách khá xứng đáng, ngay khi cả đám đang trong sự vui vẻ, thỏa lòng, thì nó … tuyên bố sẽ không ở chung trong căn nhà mới này. Thế là hết, hết vui mừng, hết thỏa mãn. Nó ra đi là ký cho chính nó 1 bản hợp đồng: không quan tâm, không cần biết, không đếm xỉa đến đám nhà trọ này nữa. Đồng thời nó cũng ký thay cho cả đám 1 con số tiền nhà hàng tháng mới hơn, cao hơn, tất nhiên, và thế là quá đủ để từ bỏ ngôi nhà vừa mới ăn mừng chưa đầy 24h cho việc tìm ra. Nó có biết là nó đã hành động độc ác thế nào không, nó đã phủ nhận toàn bộ cố gắng của cả đám cũng như chính nó, nó đã để cho tụi này 24h ăn mừng để rồi lại tiếp tục những ngày chán nản, mệt mỏi và tức giận. Căn nhà lại quay trở lại như lúc ban đầu, chỉ còn 6 đứa, nó đã quyết định rằng nó là đứa đến sau cùng thì nên là người đi đầu tiên rồi, bọn tôi không buồn giữ, nhưng ức lắm, tại sao lại phải thế, tất cả đều thắc mắc 1% còn lại trong câu nói của nó là gì, là do nó muốn hay là do cả đám trong cái nhà này??? Là do tụi tôi không cố gắng hay là do chính nó mất bình tĩnh??? Là do tụi tôi lười biếng hay là do chính nó đã quá mệt mỏi để có thể để tâm cảm thấy tụi tôi đã mệt mỏi hơn cả nó như thế nào???

Vì sĩ diện sao chứ??? Vì nó đã khô
ng thể là thằng con trai đã cưa con nào là đổ con đó sao??? Là do con gái sao??? Là do việc hôm Trung thu sao??? Chỉ vì việc đó mà nó đã quyết bỏ đi à??? Đó có phải là giọt nước làm tràn ly không??? Than ơi, thằng bạn của tôi, thằng bạn mà tôi đã học tập từ nó 1 đống điều, thằng bạn luôn nói với tôi rằng phải bình tĩnh khi đối xử với con gái, thằng bạn đã từng là chỗ dựa tinh thần của nhiều đứa trong nhà, nay lại cư xử như thế, nó đã làm ngược lại tất cả những gì nó đã nói với tôi từ trước tới giờ, không thể nói hết được là tôi cảm thấy bất lực, tức giận nó và thất vọng về nó như thế nào. Tôi không thể ngờ là có ngày nó lại cư xử như con nít như thế, càng không thể ngờ hơn là nó lại đi đúng vào vết xe đổ của tôi ngày trước, thế mà nó cứ luôn mồm “Mày làm cái đ** gì vậy??? Bình tĩnh lại coi” khi tôi nổi giận với cũng chính nhỏ đó sao??? Hãy nhìn xem tôi đã giải quyết thế nào với từng – vết – xe – đổ – của – tôi nào??? Tôi cứ đinh ninh rằng tất cả những thằng bạn của tôi đều hơn tôi, đều vượt xa tôi về một mặt nào đó, còn đối với nó là mọi mặt … thế là … tôi đã nhầm, nhầm to, tôi đã quá đề cao nó sao??? Không thể tin được là có ngày tôi lập lại câu nói – đã từng là đáng ghét nhất – mãi mãi là của đứa bạn thân nhất của tôi, đứa bạn cực thân, cực coi trọng tôi, đứa bạn sau bao năm không gặp chỉ mới đây tôi có nhận được 1 thông tin duy nhất từ mẹ của nó rằng nó đã mất cách đó hơn 1 tuần … chính nó đã báo về cho mẹ nó bắt phải thông báo cho tôi bằng được, chính nó cũng là đứa chỉ cho mẹ nó cuốn sổ tay cũ mèm có ghi số điện thoại nhà của tôi bên trong … và mẹ nó đã gọi liền sau đó qua tiếng khóc trong điện thoại … tôi mới biết được là mẹ nó đã hạnh phúc thế nào khi hoàn thành được lời dặn dò của đứa con mình, vì “phải báo cho thằng Hưng biết, chỉ còn có nó là chưa biết, tội nghiệp nó” … đó, chính thằng bạn … đó, đã từng để lại cho tôi 1 câu chửi thê thảm: “tao không ngờ tao lại có 1 thằng bạn như mày, mày làm cho tao thất vọng đó Hưng.” … nay, tôi lại phải lặp lại đúng nguyên văn câu nói đó, đúng vậy: “Tao không ngờ là tao lại có 1 thằng bạn như mày, tao thực sự rất rất thất vọng về mày!!!”.

 

 


“… Thà rằng … mày vẫn cứ là cái thằng nhơn nhơn như trước, thà rằng mày vẫn cứ là thằng gặp chuyện buồn hay bực mình là dắt tao ra quán nhậu, thà rằng mày đừng bao giờ là thằng bỏ cuộc … đớn hèn, thà rằng mày cứ nổi nóng vô cớ với mọi đứa trong nhà để tụi tao có thể “nói chuyện” bình thường với mày như con trai với nhau … phải chi … mày có thể che dấu nỗi khó chịu của mày tốt hơn là cái mặt bí xị kia, phải chi mày biết được là cả cái nhà trọ này cũng chẳng vui vẻ gì khi mày như thế, phải chi mày 1 lần thấy được cái mặt của mày khi ở trong cái nhà này …”

Giờ đây, chẳng cần biết nó sẽ ra riêng ra sao, cả đám chỉ mong rằng nó vẫn còn nhớ đến cái đám bạn nhà trọ này, mong rằng nó vẫn cư xử như đã – từng – là 1 đứa trong nhà, để rồi nó thấy, cả đám này không phải là đứa “chỉ biết dựa dẫm vào nó mà không biết tự sức mình làm” … [MÀY] … hãy chờ xem …

PS : Những chuyện khác được kể ngay đầu truyện sẽ được tóm lại trong 1 câu truyện khác, còn truyện này đơn giản chỉ nói về cảm xúc của tôi đối với 1 thằng bạn, truyện viết vì 1 thằng bạn và dành cho 1 thằng bạn …

Written by Sunboy – Shuseido

Truyện ngắn! Vu vơ !! Và giới thiệu gói Emoticon YAN mình mới hoàn thành :D !!!

 

 

Nó thix thèng nhỏ cạnh nhà lém lém mà hok dám nói, nó sợ thèng nhỏ ko những ko chấp nhận còn nghỉ chơi dzới nó nữa. Vì thế nó lun thấy bùn, nó thix thèng nhỏ từ lâu lém rùi, dzậy mà thèng nhỏ cứ vô tư trước tình củm of nó ==> nó cảm thấy bực tức vô cớ mỗi khi thèng nhỏ nói cười với ai, nó mún ánh mắt of thèng nhỏ chỉ nhìn nó, chỉ cười với nó . Rùi 1 ngày, nó chợt thấy ánh mắt thèng nhỏ khi nhìn Hằng – nhỏ bạn chung lớp – hơi khác lạ nó thấy choáng váng khi càng ngày ánh mắt đó … càng say đắm … càng chan chứa iu thương . Nó chỉ cười, nhưng trong lòng nó nước mắt ngập tràn, nó phải làm sao thì thèng nhỏ mới hỉu được tình củm of nó, nhìu lúc nó mún nói wách ra, nhưng đứng trước mặt thèng nhỏ, nó lại lặng câm . Nó cũng bít nó ngu lém nhưng bít làm sao khi nhìn thèng nhỏ cũng đang khổ đau vì đơn phương Hằng ==> nó quyết định giúp thèng nhỏ. Mặc dù lòng nó quặng đau mỗi khi thèng nhỏ tâm sự với nó về Hằng, nó vẫn cứ hiến kế cho thèng nhỏ, nó thấy hạnh phúc vì ít ra cũng được thèng nhỏ tin tưởng như vậy . Bạn ư? dù sao thì cũng là bạn thân, nó cũng thấy an ủi phần nào . Rùi 1 ngày (lại là 1 ngày) câu chiện of nó chiển sang 1 hướng khác.

Nó vít 1 bức thư tay gửi cho Hằng, hẹn cô nàng bàn chiện “bí mặt dễ bị bặt mí” . Đúng giờ hẹn, Hằng đến. Cô nàng ngạc nhiên vì người có mặt ở chỗ hẹn ko phải là Nó, mà kẻ có mặt cũng ngạc nhiên ko kém Hằng là bao ==> thèng nhỏ chớ ai … 4 mắt nhìn nhau trào máu họng (ặc ặc … ) 1 hồi thèng nhỏ mới ngớ người nhớ ra 1 chiện: lúc sáng nó đã nói sẽ tặng thèng nhỏ 1 món wà bất ngờ. Thì ra món quà đó lại là cơ hội được thổ lộ với “người í”. Nhưng món quà bất ngờ này … bất ngờ ghê wé, làm thèng nhỏ bị cứng họng, xịt keo đến lúc Hằng cất giọng “oanh vàng” thỏ thẻ hỏi chiện thì thèng nhỏ mới tỉnh . Rùi sau 1 hồi vòng vo tam quốc, thèng nhỏ mới quyết định ko để lãng fí cơ hội mà Nó đã tặng. Thèng nhỏ hít thật sâu, nín thở nói 1 hơi: “Ha … Hằng ơi, mình … thật ra thì lâu rùi mình rất rất mến Hằng … Hằng nghĩ sao về mình? “. Đứng tròng 5s (Hằng) … hồi hộp 10s (Thèng nhỏ) … cúi cùn Hằng mới thỏ thẻ (sax, lại là thỏ thẻ ) vài lời rùi chào thèng nhỏ, lẳng lặng bước đi ==> xong, thèng nhỏ thất tình … chơi vơi … nhưng hình như ko wé kinh khủng như thèng nhỏ đã từng tưởng tượng, bèo thui mà . Việc thèng nhỏ mún làm nhất lúc này là chạy về than thở với nó, nghĩ là làm, thèng nhỏ chạy như bay về nhà . Thế mà có vẻ như thèng nhỏ về hơi bị trễ. Nhìn sang nhà nó: cửa đóng then cài, im lìm véng vẻ. Théc méc, khó hỉu, thèng nhỏ vù về hỏi mami ==> “Trang hả??? con bé chiển nhà rùi. Nó hok nói cho con bít hả? Mẹ cứ tưởng 2 đứa thằng nhau lém chứ, lạ nhỉ!!! “. Thèng nhỏ nghe như sét đánh bên tai, “chiện vậy mà nó ko hề nhéc tới”. Hóa ra món quà thất bại này chính là món quà chia tay ư. Tức wé … vô lí wé … bạn bè thằng thiết mà như thế àh?! Thèng nhỏ còn đang choáng váng + bực tức + …. thì mami of thèng nhỏ tới, đưa cho thèng nhỏ 1 fong bì: “Trang gửi mẹ, nhờ mẹ chiển cho con đó” . Thèng nhỏ vội xé fong bì, lôi bức thư ra đọc, cẩn thận và xem xét (nói cho đúng ra là nhìn như mún nuốt sống lá thư ấy chứ) . Thèng nhỏ nhìn vào dòng chữ đầu tiên, nó vít …

… “Tâm ui, tui bít làm như dzầy thế nào ông cũng giận cho xem. Thật ra tui cũng mún chào tạm bịt ông lém chứ, nhưng tui sợ nếu gặp ông tui sẽ cầm lòng hok đặng mà hóc wé (tui nói thiệt 100%, ông mà ko tin coi chừng tui chém ông đó ). Vì thế nên ông thông cảm nha! Hừm, thiệt tình thì tui rất mún bít kết wẻ tỉnh tò of ông nhưng xem ra ko được rùi, tiếc ghê . Thui thì thông báo lại cho tui sau hén … Chậc, ba mẹ tui lại hối nữa rùi kìa. Mai mốt xa ông chắc tui sẽ nhớ lém lém (ko được nghi ngờ à nghen

). Ông nhớ fải vít thư liên lạc thường xuyên dzới tui đóa, nếu ko sau này gặp lại đừng hòng tui nhìn cái mặt mo of ông nữa . Địa chỉ nhà mới of tui hình như là XXXXXXX (ông thông cảm, tui hok bít chính xác, thui thì cứ gửi đại đi há ). Ui, lại hối nữa rùi, thui tui đi đây, bibi ông ha.

PS: Chờ thư of ông đó!!! ” .

Thèng nhỏ lặng người, ngạc nhiên thấy cảm giác nhói đau nơi đập thình thịch trong lồng ngực. Vậy là từ đây thèng nhỏ fải xa nó thật rùi . Sau này thèng nhỏ bít tha
n thở với ai đây? bít chơi cờ với ai đây? Rùi ai sẽ kể chiện cười cho thèng nhỏ nghe lúc bùn hay chia sẻ với thèng nhỏ lúc dzui đây??? … Đến bi giờ thèng nhỏ mới nhận ra sự wan trọng of nó. Thực sự có wé nhìu việc cần fải có nó. Thèng nhỏ vẫn lun cho rằng việc nó ở bên cạnh mình là chiện đương nhiên, ko có j` fải bàn cãi. Nhưng đến lúc này thèng nhỏ mới chợt fát hiện chiện đương nhiên đó đã trở thàng 1 thói wen từ lúc nào . Tự nhiên đùng 1 cái nó đi làm thèng nhỏ lúng túng wé, vì thèng nhỏ chưa bao giờ thử tưởng tượng fải từ bỏ thói wen này như thế nào. Bởi vậy thèng nhỏ càng giận nó hơn nữa. sao nó lại làm thèng nhỏ bùn như dzậy chứ!!! Cái đau lúc này # hẳn nỗi bùn bị “tê bình phương” [là T2 = seven love đóa pà kon] trước đó . Thèng nhỏ ko hỉu why cô bạn mà mình lun xem là “ông bạn thân” lại có thể khiến thèng nhỏ đau lòng đến thế, 1 nỗi đau ko nói được thành lời . Suy nghĩ 1 hồi … ko chịu nổi cục tức này … thèng nhỏ quyết định ngồi vào bàn … lôi giấy bút ra & làm 1 mạch hết 1 tờ giấy đôi . Chính thèng nhỏ cũng ko ngờ cái thèng ngay cả bài bình luận cao lém cũng chỉ hết 3 mặt giấy mà lại có thể vít nhìu & có nhìu í đến vậy. Kệ … cứ gửi trước đã, hơi đâu nghĩ nhìu, mệt óc …

 

Tên nhân vật trong truyện đã được đổi lại khác so với thực tế.
Trong bài vít này mình có sử dụng khơ khớ hình ảnh Emoticon YAN, bạn nèo có hứng thú với mấy Emo như thía này thì có thể download ở đây nhá.

Editted by Sunboy – Shuseido