Truyện của nó 5

Nhận thức…

 

 


Chỉ đến khi khóe mắt này đã khô và giọng nói này đã không còn được giữ được những âm thanh như lúc bình thường mà thay vào đó là những tiếng khò khè khàn khàn, mãi mới có thể nhận biết… Và nó biết. Tất cả rồi cũng sẽ có lúc thế này… Sẽ thay đổi, sẽ mất hết… Những cố gắng của nó trong suốt một năm qua rồi đây nhìn lại cũng như mớ bọt xà phòng, chẳng lưu lại ở đâu đó được một chút mùi hương hay một hình thể nào đó bền vững, chỉ là ảo ảnh; trông thì tròn đẹp đến thế nhưng mỗi khi chạm vào là tức khắc tan biến, chạm vào là mất… Nó có cố gắng bao nhiêu rồi thì những gì nó dành trọn tất cả để phấn đấu đạt được, cũng không dành cho nó. Mới thấy rằng, nó hoàn toàn không mang vừa với cái vẻ bề ngoài diêm dúa mà nó tự tạo cho nó trong suốt 1 năm qua, cũng không lưu lại được một chút gì đó gọi là tốt… Không, nó – 1 năm qua, phải, là nó; nhưng không đúng là nó… Những thứ nó đi tìm kiếm và phát huy là hoàn toàn không thích hợp. Nó đã cố gắng từ bỏ rất nhiều để phấn đấu, như một tên thợ bỏ qua những bản vẽ thô, mà chọn cách đục khắc ngay những khúc gỗ – thời gian – không hề có ý tưởng – không hề lột tả được phần hồn – cần mẫn chăm chỉ rồi cũng chỉ tạo ra và ném chúng đi… Để rồi nay – khi ngồi lại trước trang giấy trắng – mới nhận ra, rằng những giá trị đã từng là của nó, đã từng là tốt đẹp nhất – đã bỏ nó mà đi quá xa rồi… Nó đã sống quá tệ…



Nó đã từng khẳng định rằng một con người không nên sống dựa quá nhiều vào quá khứ: Quá khứ là một chuyện, nhưng phải thay đổi thì đời mới sang trang được. Và một thằng con trai như nó, không thể nào chịu bó gối ôm đầu mà chờ đợi cái ngày được phá lớp vỡ kén bao bọc, mà sải tung đôi cánh.. Nó phải tự làm chủ.. Nó phải thoát ra càng sớm càng tốt. Nó không thể chỉ vì những thứ ràng buộc vớ vẩn mà đành chịu ngậm ngùi, nghe lời mọi người, mà đứng trong bóng râm; nó phải đạp lên trên hết để đến được bên ngoài, đến với cái mà nó gọi là cuộc sống thực chất, tìm đến nơi mà nó cho là nguồn sáng lý tưởng. Và cho đến lúc nó đến được rồi, nó mới biết.. là nó đang bị chói mắt. Mọi thứ xung quanh nó cứ dần dần trở nên mơ hồ đi, mơ hồ hơn, nhạt nhòa hơn, không còn giống một tí nào với cái mà nó đã mong từng mong muốn. Rồi đến khi mắt đã rõ trở lại, mà nhìn chính mình.. tất cà mọi thứ nó đang có – sẽ đẹp lắm nếu nó chịu chờ đợi – hết thật rồi, còn gì nữa đâu ngoài sự xác xơ, chưa từng một lần lành lặn. Suy cho cùng thì nó chỉ là một con ngựa non, háu đá, tự phát và bồng bột.. Mãi mãi chỉ là một đứa con nít tập tành làm người lớn và cứ thế, mãi mãi không thể lớn nổi nếu cứ tự mình xa lánh mọi giúp đỡ từ người khác… Nó mới biết rằng.. nó đã sai…



Nó quyết tâm tìm lại nơi cũ, nơi từng thuộc về nó. Nhưng không hề dễ… Người ta luôn nói với nó, quyết định ra đi là rất khó, nhưng để quay lại thì còn khó hơn gấp trăm ngàn lần. Thực đúng là vậy.. Nó hoàn toàn không biết phải bắt đầu từ đâu và phải bắt đầu như thế nào. Nó đã bỏ quá lâu. Đúng ra nó nên tiếp tục cái công việc nhàm chán ngày xưa, nhưng nó đã không chọn cách đó.. Nó bỏ đi, và nay nó cảm thấy quá khó để thay đổi lại một thói quen đã ăn sâu trong đầu nó trong suốt 1 năm qua, quá khó để “breaking the habit”… Nó nhận ra nó hoàn toàn không thích hợp với việc trở nên đặc biệt. Mà chỉ hợp – hay chỉ nên hợp – với cái gì đó đơn giản. Lúc đó nó mới thấy rằng nó quá sáo rỗng khi nghĩ rằng: nó đã có được một cái gì đó đơn giản – là dễ dàng, lại càng khốn hơn khi nó lại đem chính cái sáo rỗng đó mà đem chỉ dạy hay nhường lại cho người khác.. Nó đã không quan tâm đến cái tác hại của việc cứ tỏ ra nguy hiểm như thế. Nó đã cứ sống như thế, bất cần, vô tâm, tự biến mình thành một con người của thù hận và chán giận người khác – những người nó áp đặt cho việc không hiểu nó… Và cứ tìm cách lừa dối hết người này tới người khác nhằm che đậy chính cái sơ sài bên trong nó. Thế rồi cứ theo một thói quen, nó cứ phải dối trá cả với mọi người thân xung quanh, kể cả người luôn tin tưởng nó, với người luôn ủng hộ nó hết mình trong mọi hoàn cảnh, thất hứa với chính con người – duy nhất – đó – người mà từ trước đến nay nó luôn luôn xem việc kính trọng là một thứ không thể bàn cãi… Cho đến khi… người ấy mãi mãi lìa xa nó, cho đến khi người ấy không thể tiếp tục bênh vực nó, cho đến khi người ấy không thể tiếp tục động viên nó thêm một lần nào nữa… nó mới thấy, nó đây, thật khốn nạn…



Rốt cục cái mà nó trở thành khi thay đổi: là nó đã thành một thằng dối trá tàn nhẫn, mãi mãi chỉ theo đuổi một cái ảo ảnh xa xăm. Cho đến khi người bạn – người chú – người thân duy nhất đó lìa xa cuộc sống, vẫn chỉ biết nó dưới dạng một ảo ảnh, một avatar mà nó luôn dùng để đối diện – nó chỉ là một thằng đầy lọc lừa và giả dối… Nó đã không có cơ hội để thú nhận toàn bộ với chú… hay với bất kỳ ai, rằng thực chất nó chỉ là một thằng ăn bám vô tích sự… một cây tầm gửi cứ mãi muốn bâu bám mà không bao giờ mong ước được to lớn hơn.. Không còn cơ hội cho nó để làm người khác vui, mà tự hào bằng những lời nói thật – mặc dù nay nó chắc chắn đã không còn cơ hội mà nói dối – nhưng sẽ có
ai tin? Khốn nạn bản thân nó, càng tệ hơn khi nó nhận ra rằng những ký ức tốt đẹp nhất mà người đó có được với nó, toàn bộ, là do nó giả vờ… và đó không phải là nó. Đến lúc nhận thấy cái giá phải trả cho cái sự bồng bột của nó là quá quá đắt. Nó đã quỵ gối…



Nó đã từng muốn giúp đỡ, đã từng muốn chứng tỏ mình, đã từng muốn thể hiện lời hứa lúc trước, và đã từng muốn đền đáp lại hết những ưu ái mà nó được nhận – mặc dù hoàn toàn không xứng đáng; nhưng hết thật rồi, nó đã tự bỏ đi cái cơ hội cuối cùng đó – cũng chỉ vì một lối sống vô tâm.. Nó chỉ còn biết làm gì? Chỉ biết một mình, chỉ biết lặng lẽ… chỉ biết khóc.. Khóc cho tan hết đi nỗi đau, cho vơi hết đi nỗi phẫn, uất, căm hờn của chính nó dành cho nó… nhưng sao càng khóc to hơn, lại càng đau hơn thêm; càng cố nén lại, thì lại càng nấc to hơn thêm… Ơi trời, tại sao cái phần đang sống lại của nó cứ phải gặp những chuyện quá đau buồn như thế! Hãy thực tế lại xem! Cái mà nó mong đợi là đây sao? Là nó đang từ “yếm nhát trờ nên tự tin”? Hay đang từ từ tàn nhẫn đi vậy… Và cái tính cách nó muốn: “hết mình vì người khác”? Nhưng lại là bắt đầu từ việc phải bỏ rơi những người gần gũi nhất với nó sao… Cái mà nó theo đuổi đâu phải là đây – nó đã tốt hơn lên chưa? Đã lớn chưa? Nó đã thoát ra khỏi gia đình được chưa? – Vì rõ ràng là chưa, vì mãi mãi nó không bao giờ trở nên tốt hơn khi nó chỉ có một mình – khi không có ai quan sát nó… Cuộc sống này của nó đã được dễ dàng “bất chấp”, dễ dàng “thoát khỏi cái bóng” của người thân đâu… Bạn bè ư, nhìn lại những người đó đi, còn mấy ai bên nó? Và bây giờ thì nó đang ở bên ai… Tất cả trong một năm qua là gì đối với nó? Chỉ là ảo ảnh, là ảo tưởng thôi… Như chính lời của từng người thân nói với nó từ lâu lắm lắm rồi… Đối mặt với cái hiện thực tàn nhẫn, phũ phàng hơn nó tưởng.. Nó hoàn toàn suy sụp…



Nó chỉ muốn nói với người thân, với chú, rằng nó muốn xin lỗi… Nó biết đã quá muộn màng để sửa sai và nó cũng biết thế nào cũng có người sẽ chê trách nó, như chị – một trong số ít những người chị nó có – đã làm.
Nó muốn nói với chú, nó sẽ thực hiện tất cả những lời hứa đó. Dẫu có muộn nhưng nó thà rằng như thế còn hơn là phải thất hứa với chú mãi mãi. Nó thà trở thành một đứa đạo đức giả còn hơn… Nó thà bỏ đi toàn bộ những thứ nó đã theo đuổi suốt một năm qua mà chọn quay về – hay tìm lại – những giá trị ban đầu, những giá trị đáng ra đã là của nó – đáng ra đã không bỏ nó mà đi. Nó sẽ không cho phép bản thân mình được yếu đuối thêm một lần nào nữa.. Nó không muốn phải ngồi chờ đợi đến cái thời điểm mà nó không còn có thể tiếp tục dối trá… nó đã tự biết; nó đã hối hận lắm rồi. Và vì vậy, nó muốn tới lúc ấy, nó phải đạt được một điều gì đó, để mọi người có thể lấy đó làm điều, để có thể bỏ qua cho nó về sau này – bởi vì bây giờ, đã không còn người đi kiếm tìm những điều đó từ nó nữa… nghĩ đến đó mà tự thấy cắn rứt, tự lấy đó mà thấy xót xa…
Nó cũng muốn, nói với chị, rằng nó hoàn toàn không hề lựa chọn để được ông bà, họ hàng lo lắng và quan tâm như thế.. Bất cứ ai, nếu muốn có thể tự đề cập với nó mà thay thế cái vị trí của nó – cái vị trí là một thằng cháu trai lớn nhất trong nhà – nó sẽ cám ơn lắm.. Có hay ho gì đâu việc cứ phải trở thành một chủ đề nói chuyện của mọi người… Nó không hề muốn thấy nó quan trọng – vì thực chất nó hoàn toàn không hề quan trọng… nó chỉ muốn được bình thường. Chị có nói nó, có chê trách người khác phí thời gian với nó, chắc cũng chẳng khiến nó buồn lâu hơn được; Vì nó biết – cũng như chỉ cần trời đất này biết là đủ – nó yêu quí ông bà cũng như mọi người trong họ hàng, và không bao giờ muốn mọi người phải thất vọng vì nó… thêm nữa. Nó sẽ hết mình để trở lại chính nó – như nó đã là, cách đày 4 năm – như còn là một thằng học sinh vẫn đầy tràn hoài bão và ước mơ, đầy cảm xúc.. Và nó còn muốn quay lại hết với những người nó luôn luôn nghĩ đến, trong đầu, trong tim… chứ không cỏn phải giả tạo tìm kiếm lý do để gặp gỡ; hay như việc đã trót xem họ như một cái trạm nó đã đi qua mà không còn muốn nhớ lại… Nó phải quyết tâm… nó phải trách nhiệm với bản thân nó…

Và nó cũng muốn dành một phần của bài viết này để nhắc đến em…

 

Vậy là câu chuyện của nó và em, cuối cùng cũng đã đi đến cái kết thúc không mong muốn nhưng không thể tránh khỏi… Nó cũng chấp nhận và em cũng phải chấp nhận.. rằng chính hai đứa cũng đã chờ đợi cái ngày này đến. Có thể, như thế với em là “tàn nhẫn”; có thể, như thế với nó đâu đáng gì. Thế mà lại giải quyết được một cách chóng vánh mà không thể cứu chữa. Có thể nói em đã không may mắn khi nó đang ở trong một thời gian suy sụp – như giọt nước làm tràn ly; nhưng thật sự, nếu nói rằng, nó đã quyết định như thế, chính vì em, thì cũng không hoàn toàn là sai…

Nó với em, cứ như hai nửa đối lập, luôn luôn dùng để bổ sung cho nhau. Với em là một sự ngang tàng, còn nó là một sự lặng lẽ, nội tâm. Em có thể quyết định một cách chóng vánh – mặc dù có thể nhiều lúc là do bốc đồng, chưa suy nghĩ – mọi việc. Còn với nó, nó luôn luôn phải suy nghĩ mọi thứ từng ly từng tí những việc có thể xảy ra; Nói là em sống quá vội vàng hay là tại nó đã sống quá cẩn thận cũng đều đúng cả. Thế mà lại tìm đến nhau…
Như một bờ ruộng khô cằn sau bao lâu thiếu đi dòng nước. Nó tìm đến em, như tìm đến một cách để chứng tỏ bản thân; em chấp nhận nó, như bám lấy một con đường để mà chạy trốn quá khứ.
Mong muốn bù đắp cho nhau, thay đổi nhau để cùng tốt đẹp lên, nhưng dường như việc đó, là không thế… Cả hai quá cá tính trong lập trường của mình, và có vẻ không thể nào thay đổi được vì nhau, mặc dù đã cố gắng… Với em, em trở nên nhút nhát hơn và thích dựa dẫm – là vì nó; với nó, nó trở nên quyết đoán hơn nhưng lại không hề có lập trường, nó cứ như thằng liều, cứ như một con thiêu thân chuyên lao vào những quyết định bốc đồng, chóng vánh.

Quen nhau một năm trời, vui có đấy, nhưng là quá ít; trong khi thời gian dành cho việc giận nhau, dành cho việc giải thích để hiểu nhau, thì lại quá nhiều… Sau một năm, nó vẫn bên em – cũng như em vẫn cần nó – chủ yếu là vì không muốn làm nhau buồn, vì chưa thể thích nghi với sự khác biệt; vì còn phụ thuộc – chứ không còn là vì cảm xúc yêu thương dành cho nhau nữa… Quen nhau trong một thời gian dài, trao cho nhau những món quà, hay đem đến cho nhau những người bạn thân thiết mới, cứ tưởng như thế đã là đầy đủ, là bền vững lắm; nhưng tới lúc xa nhau rồi, mới thấy cả hai chỉ có đối phương là người bạn duy nhất mà thôi…



Quyết định xa nhau, em hụt hẫng… Quyết định xa nhau, nó chán chường… Và điều đó chỉ khiến cho cả hai cùng sa ngã vào những nốt lặng của bản thân hơn, và càng khó để vượt qua, càng khó để chấp nhận…
Nhưng cả hai phải chấp nhận một sự thật, rằng: bên nhau chỉ khiến cho cả hai thêm buồn hơn và càng trở nên cô độc hơn thôi.. Cả em và nó đều cần phải thay đổi – như nó đã từng phải thay đổi – vì em…

Khi cả hai ở bên nhau, cả hai đều có rất nhiều.. Tụi nó có vật chất, tụi nó có tinh thần; có những món quà tặng nhau, có cảm xúc hướng về nhau, và đều không muốn đối phương phải buồn… Thế nhưng, tụi nó không có hành động; tụi nó không hề có thể tự tay tạo ra cho nhau những giá trị của hạnh phúc, hay lại càng không thể tự tay mang lại cho nhau một cái tương lai hợp tình hợp lẽ, hợp với mong muốn của nhau – như ban đầu hứa hẹn…
Mất nhau rồi… Mới nhận ra cả hai đã để xót lại ở đâu đó – trên đường tìm đến nhau – một cái gì đó, mà lẽ ra là phải có từ lâu rồi… Nó vẫn không thể chứng tỏ được bản thân trước bất kỳ ai mà chỉ càng khiến cho sự yếu kém bộc lộ ra mãi… Và em, em vẫn không thể nào cho nó được một địa vị cao hơn, để nó thấy rằng nó được tôn trọng – cũng bởi vì em không thể chấp nhận được nó là một sự thay thế xứng đáng cho quá khứ…
Chấp nhận mất nhau… Có khi lại tốt hơn.. Cho em, cho em được trở lại cuộc sống thực tế – không còn những ảo tưởng màu hồng, cho em được trở lại mạnh mẽ hơn bây giờ và không còn phải trông đợi vào một thằng yếu đuối như nó.. Còn nó. Chấp nhận mất nhau, cho phép nó được nghĩ về em tốt hơn, được giúp đỡ – vì thương em – một lần cuối, hay có thể chờ đợi việc sẽ được nhìn thấy em tươi vui như ngày đầu cả hai mới biết nhau vậy..
Hy vọng rằng em sẽ hiểu nó. Cho dù có thể đây sẽ là lần đầu tiên duy nhất em hiểu nó; cũng vì nó vẫn muốn giữ trọn lời hứa với em, nó muốn – dù không tự tay – đem lại cho em một cuộc sống tốt hơn, mặc dù có thể, tới lúc đó em chắc chẳng còn nhớ tới nó…
Đồng ý chia tay.. là để cho nhau có được cơ hội tìm thấy những thứ quan trọng, mà ở gần bên nhau, có lẽ cả đời cả hai đứa sẽ vẫn mãi đi tìm… Đồng ý chia tay, để cả hai được thật sự trở thành chính mình, và chỉ khi đó, việc chia tay mới đem lại – cho cả hai – cái tương lai như mỗi đứa đã từng mong muốn.. Và nếu vậy thì: “mình buông tay nhau ra, em nhé”…



… Vậy là trở lại rồi.. Quay trở lại là một thằng thích dùng dòng chữ để giãi bày nỗi lòng, mặc dù chưa lần nào nó phải khó khăn khi viết như thế, và cũng chưa lần nào nó phải viết nhiều lần để rồi lại xóa bỏ đi như thế… Trở lại như lúc trước, trở lại là chính nó, trở lại một con người đơn giản nhưng có vẻ sẽ là thích hợp nhất.. Nó, đáng ra nên chúc mừng chính nó chứ… có đúng không… mà sao cứ thấy nhói đau hoài lên, trong lòng, như lúc này vậy…

16.04.2011
Written by Sunboy – Shuseido