My friend 5.

 

Kỳ 3 : Không nên bỏ 1 người bạn yêu để đến với 1 người bạn thix, vì trước sau gì người bạn thix cũg bỏ bạn để đến với người mà họ yêu…

Kỳ 3 lần này có khác với những kỳ trước 1 chút, vì lần này ko phải là kể chuyện. Bởi vì câu chuyện này có thể nói căn bản là đã kết thúc nên tôi ko có hứng để kể nữa. Tôi chỉ nói theo tâm trạng nhưng kết thúc của câu chuyện cũg đã nằm trong đó.

Trong tình yêu,con người ta cứ hy vọng, hy vọng thật nhìu để rồi thất vọng. Cái viễn cảnh tốt đẹp mà họ tự tưởng tượng ra để củng cố thêm cho cái hy vọng đó chỉ làm họ thêm đau, phải, là rất đau. Bạn hối hận nhưng có chắc cho thời gian trở lại bạn sẽ xự sự khác đi. Câu trả lời là không đâu. Mọi quyết định đều được hình thành dựa vào hoàn cảnh lúc đó, và ko thể khác đi được…. Cách đây ko lâu cứ ngỡ rằng chưa kết thúc thì bây h lại phải kết thúc. Còn gì khi người ta đã tìm thấy 1 nửa của mình, đối với Anh, Nhỏ chưa bắt đầu và sẽ không bao giờ bắt đầu nữa. Anh đã có 1 tình yêu của riêng mình và thế là hết. Mà “shock”, shock thiệt, mới đây thôi mà câu chuyện đã chấm dứt. Vậy tất cả những gì đã đánh đổi thì sao, lỗ, lỗ nặng!!! Mọi chuyện đến nhanh thật, nhanh đến mức ko ngờ tới, nên biết rằng khi bạn đang suy nghĩ, người ta cũg đang suy nghĩ, khi bạn đang làm gì đó thì người ta cũg đang làm cái gì đó. Và khi bạn đang chuẩn bị 1 món quà sinh nhật thật đặc biệt cho người ta thì người ta đã có người yêu rùi, cuối cùng mình ngồi nhìn món quà ko bao giờ đc tặng. Chuyện đời đâu chỉ có thế, khi con người ta ko còn gì hay để suy nghĩ, người ta lại “nhai” lại quá khứ. Tất nhiên là “tiếc”, trước đây đã tiếc bây giờ lại càng tiếc. Tình cảm thix, lạ chỉ đến vào lúc đầu, dễ đem lại sự lệch lạc. Khi nhìn lại thì cái mình đã mất chính là cái thật sự rất wan trọng.

Và tất cả như 1 sự sắp xếp sẵn, con người ta chỉ có thể bị động trước những sự việc bất ngờ. Một tình yêu kéo dài 3 năm nhưng chấm hết chỉ chưa đầy 1 tháng.Không,ko thể nói như thế dc, tình yêu là mãi mãi chỉ có người yêu là thay đổi. 2 người yêu nhau trong lòng biết là còn yêu nhưng có ích gì nữa, đã có sự xuất hiện vủa người thứ 3. Đáng tiếc sự xuất hiện này lại ko phải theo cái kiểu cướp người yêu đáng ghét của film Hàn Quốc, mà là sự xuất hiện rất bình thường, ko có gì sai trái. Thế nhưng vẫn không thể ngăn được sự ích kỷ, ko thể ngăn đc sự trách móc, không thể ngăn đc những ý nghĩ và hành động điên rồ.Tình yêu là gì? nó dễ thay đổi như thế sao? dễ chuyển từ người này sang người khác hay sao? hay tình yêu là quá lớn để con người ta có thể yêu nhìu người 1 lúc?Không hỉu được, ko trả lời đc. Em đành chấp nhận sự thật và em ghét Anh, rất ghét Anh. Lời hứa chờ đợi Em? Lời yêu Em mãi mãi? Ko còn nữa. Sao Anh lảng tránh Em? Em cần 1 lời thú nhận từ Anh, cần cho Anh biết tình cảm của Em. Anh ghét Em hay Anh sợ? Em ko hề yêu cầu Anh quay lại với Em nhưng Em nhớ Anh, thật sự nhớ.

Câu chuyện đã hết, mong rằng đã thật sự hết. Nó đã được ghi ra giấy, vì vậy ko cần phải giữ nó ở trong lòng làm gì, vì nó đã đc cất giữ an toàn. Cuốn sách đọc xong rồi thì cần đóng lại, và nên mở 1 cuốn sách mới ra đọc.

Nguyễn Hồ Ngọc Phương.
00:47 12-04-2009

Đừng buông tay anh ra, em nhé…

 


Anh vẫn nhớ em cồn cào mỗi khi đêm xuống, vẫn khát khao được nắm lấy tay em một lần, được ôm em một cái thật chặt dù chỉ là từ đằng sau lưng, hít hà mùi hương em vốn dĩ chỉ nằm trong tưởng tưởng. Em xa quá…!

Anh vẫn nghe giọng em mỗi đêm, vẫn thao thao kể cho em nghe cuộc sống anh giản đơn hàng ngày thế, vẫn cười vang khi em xen hài hước vào câu chuyện, tiếng cười trong veo như thể bên anh chẳng hề tồn tại chút muộn phiền, như thể em gần gũi lắm. Biết tìm ai để hỏi khi anh không thể gọi em?

Em đó, anh đây; gần mà xa; lạ nhưng thân thương lắm.
Hiểu nhau như đã từng quen lâu, chia sẻ được nhiều điều như thể sinh ra là để lắng nghe nhau vậy, mà vẫn chênh vênh. Anh biết, với em anh chỉ là một hiện tại không đầu không cuối, chỉ là cánh cửa sổ khép lại mỗi đợt gió qua và có thể mở toang khi em muốn ánh sáng tràn vào căn phòng ấy, nhưng không ai chọn cách leo cửa sổ để vào nhà.

Với em anh chỉ là tiếng cười khỏa lấp những lúc trống trải, cũng có lúc em nhớ anh thật đấy nhưng chỉ tựa gió mơn mặt hồ không sóng, khuấy mãi mà vẫn bình yên. Biết mình không dũng cảm quay lưng bởi anh quá nhỏ bé trước chính cơn bão của lòng mình, anh không thể vỗ về mỗi lần nó nổi sóng nên anh muốn hỏi em một lần, nói đúng hơn là năn nỉ em một lần: Đừng buông tay anh ra, em nhé!

Anh đã chẳng còn trẻ để rong ruổi với những ước mơ xa, chẳng còn đủ niềm tin để đứng lên nếu bước hụt chân lần nữa. Anh biết bên em lòng anh ấm vậy nhưng sẽ thế nào nếu một ngày anh nhận ra mình yêu em thật lòng? Anh mãi không thể giữ em cho riêng mình, dù đã hơn một lần anh khát khao điều ấy.

Chúng mình chẳng có tương lai, cả anh và em đều chưa một lần vẽ nên viễn cảnh cho ngày mai chưa tới ấy. Anh không nghĩ và em cũng không hề tưởng tượng đến, bởi em không biết pha màu hay anh cảm thấy run tay khi vẽ bức tranh không ý tưởng.

Đừng buông tay anh ra em nhé! Nếu nắm lấy anh cho mình, hãy để anh vào con đường chúng ta sẽ đi, anh sẽ đi tới đích và nắm lấy tay em suốt chặng và đến cuối con đường, khi anh rời khỏi thế gian. Anh đã quen vỗ về những nỗi đau, quen với việc hôn thật sâu lên những vết thương không đo được bằng máu.

Yêu, khát khao được bên em vẫn nguyên vẹn như chưa từng có điều gì mãnh liệt hơn thế. Nhưng nếu không thể nắm lấy tay em tới cuối con đường thì anh sẽ yêu em trong lặng câm. Sẽ đau lắm nhưng anh sẽ sống để yêu em, dù cô đơn, buồn tủi nhưng anh sẽ cười khi nghĩ về em, anh sẽ khóc khi nhìn thấy em, mãi mãi yêu em. Anh chỉ có một tình yêu thôi để nhớ. Một chiều mưa, bờ vai nhỏ là em.

Nguyễn Bảo Long
30 Tháng Ba 2011 12:27 SA