Truyện của nó 6

 

Đến hẹn lại lên, nó lại quyết tâm ngồi vào máy tính và viết lại câu chuyện của nó trong suốt 1 năm qua, dù cho cũng có hơi lâu! Lần này nó phải đợi lâu đến thế để viết không phải vì nó không có gì để viết, nó đã viết quá nhiều lần nhưng quả thực không lần nào nó cảm thấy thoả mãn, nó chỉ không biết phải viết về chuyện của nó theo hướng nào, theo mặt nào, và theo cái cảm xúc nào nữa, chẳng lẽ chuyện của nó lúc nào cũng cứ phải trơ trơ, vô hồn như thế này hoài sao…

Suốt 1 năm qua, cuộc sống của nó đầy rẫy những bất ổn, về đủ thứ. Nó không bao giờ có được một cái cảm giác hoàn toàn thoải mái trong quá 2 ngày. Kể từ lúc nó và em chia tay…

Suốt một thời gian dài kể từ cái ngày xa nhau, nó không thể nói là nó có được một cuộc sống tốt hơn… thậm chí là tệ đi khá nhiều. Tình cảm của nó dành cho em không phải là thứ có thể phai mờ đi trong một sớm một chiều, nó cũng chẳng thể nào ngăn chính mình thôi nhớ em hoặc thôi nghĩ về em, thậm chí thôi nhắc tên em trong một vài dịp nó có thể…nó muốn bao lần nó có thể xem em như một bến đỗ mà nó đã đi qua và không bao giờ muốn nhớ lại, nhưng nó không thể làm được… Không! nó vẫn sống, vẫn nhớ, vẫn nghĩ, vẫn thương, vẫn nhắc đến em trong mọi dịp, thậm chí là liên tục… vì theo nó quan niệm, chia tay không phải là kết thúc, vì nếu thế chẳng phải nó đã phí hoài quãng thời gian quen em sao, vậy há chẳng phải là nó tốt hơn nên vứt bỏ những kỷ niệm nó có với em…? Nó không thể làm thế được, nó vẫn luôn mở miệng nói rằng nó không bao giờ tiếc quãng thời gian đó, cho dù đó là quãng thời gian nó sống buông thả và hoàn toàn chẳng đem lại một điều gì tốt đẹp đến cho chính tương lai của nó và gia đình, nó chỉ tiếc vì quãng thời gian đó bây giờ đối với nó chỉ là quá khứ mà không thể nào trở thành một cái tương lai như nó đã từng mong muốn… nó tiếc vì đã quen nhau đến hơn một năm mà cuối cùng lại phải nói ra tiếng không hơp nhau nữa… nó cảm thấy tiếc vì những mơ mộng đẹp đẽ của thời mới lớn, của nó, bây giờ lại trở thành một nỗi đau buồn, hoặc ám ảnh một trong số cả hai người… Nó, bây giờ, buộc lòng phải sống khác đi, phải mở rộng và phải yêu thương nhiều hơn là giai đoạn nó chỉ biết có mỗi em trong cuộc sống…

Nó muốn cho em biết rằng, quyết định xa em chính là quyết định khó khăn nhất đối với nó kể từ sau sự kiện của thằng bạn thân hồi năm đầu đại học. Nó cũng muốn em biết rằng, quãng thời gian ngắn ngủi nó đã thay đổi khi ở bên em là quãng thời gian nó học, biết, và làm được nhiều thứ nhất, và những thứ đó nó không thể nào đánh đổi được khi lăn lộn trên đời trong một hoàn cảnh khác, một dịp khác, hay một quãng thời gian tương tự… Đối xử với em thế nào? Đó luôn là câu hỏi nó phải đặt ra trong mọi hoàn cảnh; nó biết nó cần phải cứng rắn và nhẫn tâm, nhưng lẽ nào bấy lâu nay là chưa đủ?? Nó không muốn phải bận tâm, nó không muốn phải suy nghĩ thêm nữa vì cuộc sống của nó lúc này quá nhiều thứ phải để ý tới… nó bây giờ, thật sự, chỉ còn biết bám víu lấy một câu nói để làm kiên định lòng mình, một định lý nó đã tự đặt ra trong một lúc trải lòng với em: “anh và em không thể trở thành bạn bè”; Bởi vì sao? Vì con tim anh còn thương nhớ em nhiều lắm…

Nhưng nó đã dứt khoát khi chia tay, và nó cũng biết chắc rằng nó đã bỏ lại sau lưng người có lẽ là thích hợp nhất đối với nó… Nó đã thua chính bản thân mình trong hàng trăm ngàn lần trước kia, và đến chuyện của em lại càng khiến nó cảm thấy thêm yếu đuối. Nó đã không thể nào ngăn được những thích thú khi nhìn thấy em đau khổ, nó cũng đâu thể coi trọng em như nó đã từng đỏi hỏi khi muốn em phải tỏ ra biết tôn trọng. Nó biết như thế là tàn nhẫn và độc ác nhưng đó có lẽ là con đường duy nhất còn lại để đối xử tốt với em một lần cuối…

Mong rằng sau này em sẽ có một cuộc sống tốt hơn, mong rằng những mong ước của em sẽ giữ mãi được một màu hồng như khi quen nó. Mong rằng sau này mọi thứ sẽ đúng như khi nó nói, rằng về sau này chỉ có một mình nó biết nhớ đến em, và em sẽ chẳng còn mảy may muốn nhớ đến nó là ai… Hy vọng rằng đây sẽ là câu chuyện cuối cùng của nó có nhắc đến em, hy vọng rằng nó sẽ đến được cái đích nó đã mong đợi khi quyết tâm rời xa em và rẽ vào một con đường khác… nó chắc sẽ chẳng thể nào quên được em, và nó vẫn sẽ nghĩ đến em một cách thoải mái nhất có thể, chắc chắn rằng, mãi mãi trong trái tim đã bị em đâm chết này nó vẫn sẽ luôn dành ra một nơi để em ngự trị, và nó chỉ làm được đến đó mà thôi…

Written by Sunboy – Shuseido
(Tháng 7 – 2012)

Truyện của nó 5

Nhận thức…

 

 


Chỉ đến khi khóe mắt này đã khô và giọng nói này đã không còn được giữ được những âm thanh như lúc bình thường mà thay vào đó là những tiếng khò khè khàn khàn, mãi mới có thể nhận biết… Và nó biết. Tất cả rồi cũng sẽ có lúc thế này… Sẽ thay đổi, sẽ mất hết… Những cố gắng của nó trong suốt một năm qua rồi đây nhìn lại cũng như mớ bọt xà phòng, chẳng lưu lại ở đâu đó được một chút mùi hương hay một hình thể nào đó bền vững, chỉ là ảo ảnh; trông thì tròn đẹp đến thế nhưng mỗi khi chạm vào là tức khắc tan biến, chạm vào là mất… Nó có cố gắng bao nhiêu rồi thì những gì nó dành trọn tất cả để phấn đấu đạt được, cũng không dành cho nó. Mới thấy rằng, nó hoàn toàn không mang vừa với cái vẻ bề ngoài diêm dúa mà nó tự tạo cho nó trong suốt 1 năm qua, cũng không lưu lại được một chút gì đó gọi là tốt… Không, nó – 1 năm qua, phải, là nó; nhưng không đúng là nó… Những thứ nó đi tìm kiếm và phát huy là hoàn toàn không thích hợp. Nó đã cố gắng từ bỏ rất nhiều để phấn đấu, như một tên thợ bỏ qua những bản vẽ thô, mà chọn cách đục khắc ngay những khúc gỗ – thời gian – không hề có ý tưởng – không hề lột tả được phần hồn – cần mẫn chăm chỉ rồi cũng chỉ tạo ra và ném chúng đi… Để rồi nay – khi ngồi lại trước trang giấy trắng – mới nhận ra, rằng những giá trị đã từng là của nó, đã từng là tốt đẹp nhất – đã bỏ nó mà đi quá xa rồi… Nó đã sống quá tệ…



Nó đã từng khẳng định rằng một con người không nên sống dựa quá nhiều vào quá khứ: Quá khứ là một chuyện, nhưng phải thay đổi thì đời mới sang trang được. Và một thằng con trai như nó, không thể nào chịu bó gối ôm đầu mà chờ đợi cái ngày được phá lớp vỡ kén bao bọc, mà sải tung đôi cánh.. Nó phải tự làm chủ.. Nó phải thoát ra càng sớm càng tốt. Nó không thể chỉ vì những thứ ràng buộc vớ vẩn mà đành chịu ngậm ngùi, nghe lời mọi người, mà đứng trong bóng râm; nó phải đạp lên trên hết để đến được bên ngoài, đến với cái mà nó gọi là cuộc sống thực chất, tìm đến nơi mà nó cho là nguồn sáng lý tưởng. Và cho đến lúc nó đến được rồi, nó mới biết.. là nó đang bị chói mắt. Mọi thứ xung quanh nó cứ dần dần trở nên mơ hồ đi, mơ hồ hơn, nhạt nhòa hơn, không còn giống một tí nào với cái mà nó đã mong từng mong muốn. Rồi đến khi mắt đã rõ trở lại, mà nhìn chính mình.. tất cà mọi thứ nó đang có – sẽ đẹp lắm nếu nó chịu chờ đợi – hết thật rồi, còn gì nữa đâu ngoài sự xác xơ, chưa từng một lần lành lặn. Suy cho cùng thì nó chỉ là một con ngựa non, háu đá, tự phát và bồng bột.. Mãi mãi chỉ là một đứa con nít tập tành làm người lớn và cứ thế, mãi mãi không thể lớn nổi nếu cứ tự mình xa lánh mọi giúp đỡ từ người khác… Nó mới biết rằng.. nó đã sai…



Nó quyết tâm tìm lại nơi cũ, nơi từng thuộc về nó. Nhưng không hề dễ… Người ta luôn nói với nó, quyết định ra đi là rất khó, nhưng để quay lại thì còn khó hơn gấp trăm ngàn lần. Thực đúng là vậy.. Nó hoàn toàn không biết phải bắt đầu từ đâu và phải bắt đầu như thế nào. Nó đã bỏ quá lâu. Đúng ra nó nên tiếp tục cái công việc nhàm chán ngày xưa, nhưng nó đã không chọn cách đó.. Nó bỏ đi, và nay nó cảm thấy quá khó để thay đổi lại một thói quen đã ăn sâu trong đầu nó trong suốt 1 năm qua, quá khó để “breaking the habit”… Nó nhận ra nó hoàn toàn không thích hợp với việc trở nên đặc biệt. Mà chỉ hợp – hay chỉ nên hợp – với cái gì đó đơn giản. Lúc đó nó mới thấy rằng nó quá sáo rỗng khi nghĩ rằng: nó đã có được một cái gì đó đơn giản – là dễ dàng, lại càng khốn hơn khi nó lại đem chính cái sáo rỗng đó mà đem chỉ dạy hay nhường lại cho người khác.. Nó đã không quan tâm đến cái tác hại của việc cứ tỏ ra nguy hiểm như thế. Nó đã cứ sống như thế, bất cần, vô tâm, tự biến mình thành một con người của thù hận và chán giận người khác – những người nó áp đặt cho việc không hiểu nó… Và cứ tìm cách lừa dối hết người này tới người khác nhằm che đậy chính cái sơ sài bên trong nó. Thế rồi cứ theo một thói quen, nó cứ phải dối trá cả với mọi người thân xung quanh, kể cả người luôn tin tưởng nó, với người luôn ủng hộ nó hết mình trong mọi hoàn cảnh, thất hứa với chính con người – duy nhất – đó – người mà từ trước đến nay nó luôn luôn xem việc kính trọng là một thứ không thể bàn cãi… Cho đến khi… người ấy mãi mãi lìa xa nó, cho đến khi người ấy không thể tiếp tục bênh vực nó, cho đến khi người ấy không thể tiếp tục động viên nó thêm một lần nào nữa… nó mới thấy, nó đây, thật khốn nạn…



Rốt cục cái mà nó trở thành khi thay đổi: là nó đã thành một thằng dối trá tàn nhẫn, mãi mãi chỉ theo đuổi một cái ảo ảnh xa xăm. Cho đến khi người bạn – người chú – người thân duy nhất đó lìa xa cuộc sống, vẫn chỉ biết nó dưới dạng một ảo ảnh, một avatar mà nó luôn dùng để đối diện – nó chỉ là một thằng đầy lọc lừa và giả dối… Nó đã không có cơ hội để thú nhận toàn bộ với chú… hay với bất kỳ ai, rằng thực chất nó chỉ là một thằng ăn bám vô tích sự… một cây tầm gửi cứ mãi muốn bâu bám mà không bao giờ mong ước được to lớn hơn.. Không còn cơ hội cho nó để làm người khác vui, mà tự hào bằng những lời nói thật – mặc dù nay nó chắc chắn đã không còn cơ hội mà nói dối – nhưng sẽ có
ai tin? Khốn nạn bản thân nó, càng tệ hơn khi nó nhận ra rằng những ký ức tốt đẹp nhất mà người đó có được với nó, toàn bộ, là do nó giả vờ… và đó không phải là nó. Đến lúc nhận thấy cái giá phải trả cho cái sự bồng bột của nó là quá quá đắt. Nó đã quỵ gối…



Nó đã từng muốn giúp đỡ, đã từng muốn chứng tỏ mình, đã từng muốn thể hiện lời hứa lúc trước, và đã từng muốn đền đáp lại hết những ưu ái mà nó được nhận – mặc dù hoàn toàn không xứng đáng; nhưng hết thật rồi, nó đã tự bỏ đi cái cơ hội cuối cùng đó – cũng chỉ vì một lối sống vô tâm.. Nó chỉ còn biết làm gì? Chỉ biết một mình, chỉ biết lặng lẽ… chỉ biết khóc.. Khóc cho tan hết đi nỗi đau, cho vơi hết đi nỗi phẫn, uất, căm hờn của chính nó dành cho nó… nhưng sao càng khóc to hơn, lại càng đau hơn thêm; càng cố nén lại, thì lại càng nấc to hơn thêm… Ơi trời, tại sao cái phần đang sống lại của nó cứ phải gặp những chuyện quá đau buồn như thế! Hãy thực tế lại xem! Cái mà nó mong đợi là đây sao? Là nó đang từ “yếm nhát trờ nên tự tin”? Hay đang từ từ tàn nhẫn đi vậy… Và cái tính cách nó muốn: “hết mình vì người khác”? Nhưng lại là bắt đầu từ việc phải bỏ rơi những người gần gũi nhất với nó sao… Cái mà nó theo đuổi đâu phải là đây – nó đã tốt hơn lên chưa? Đã lớn chưa? Nó đã thoát ra khỏi gia đình được chưa? – Vì rõ ràng là chưa, vì mãi mãi nó không bao giờ trở nên tốt hơn khi nó chỉ có một mình – khi không có ai quan sát nó… Cuộc sống này của nó đã được dễ dàng “bất chấp”, dễ dàng “thoát khỏi cái bóng” của người thân đâu… Bạn bè ư, nhìn lại những người đó đi, còn mấy ai bên nó? Và bây giờ thì nó đang ở bên ai… Tất cả trong một năm qua là gì đối với nó? Chỉ là ảo ảnh, là ảo tưởng thôi… Như chính lời của từng người thân nói với nó từ lâu lắm lắm rồi… Đối mặt với cái hiện thực tàn nhẫn, phũ phàng hơn nó tưởng.. Nó hoàn toàn suy sụp…



Nó chỉ muốn nói với người thân, với chú, rằng nó muốn xin lỗi… Nó biết đã quá muộn màng để sửa sai và nó cũng biết thế nào cũng có người sẽ chê trách nó, như chị – một trong số ít những người chị nó có – đã làm.
Nó muốn nói với chú, nó sẽ thực hiện tất cả những lời hứa đó. Dẫu có muộn nhưng nó thà rằng như thế còn hơn là phải thất hứa với chú mãi mãi. Nó thà trở thành một đứa đạo đức giả còn hơn… Nó thà bỏ đi toàn bộ những thứ nó đã theo đuổi suốt một năm qua mà chọn quay về – hay tìm lại – những giá trị ban đầu, những giá trị đáng ra đã là của nó – đáng ra đã không bỏ nó mà đi. Nó sẽ không cho phép bản thân mình được yếu đuối thêm một lần nào nữa.. Nó không muốn phải ngồi chờ đợi đến cái thời điểm mà nó không còn có thể tiếp tục dối trá… nó đã tự biết; nó đã hối hận lắm rồi. Và vì vậy, nó muốn tới lúc ấy, nó phải đạt được một điều gì đó, để mọi người có thể lấy đó làm điều, để có thể bỏ qua cho nó về sau này – bởi vì bây giờ, đã không còn người đi kiếm tìm những điều đó từ nó nữa… nghĩ đến đó mà tự thấy cắn rứt, tự lấy đó mà thấy xót xa…
Nó cũng muốn, nói với chị, rằng nó hoàn toàn không hề lựa chọn để được ông bà, họ hàng lo lắng và quan tâm như thế.. Bất cứ ai, nếu muốn có thể tự đề cập với nó mà thay thế cái vị trí của nó – cái vị trí là một thằng cháu trai lớn nhất trong nhà – nó sẽ cám ơn lắm.. Có hay ho gì đâu việc cứ phải trở thành một chủ đề nói chuyện của mọi người… Nó không hề muốn thấy nó quan trọng – vì thực chất nó hoàn toàn không hề quan trọng… nó chỉ muốn được bình thường. Chị có nói nó, có chê trách người khác phí thời gian với nó, chắc cũng chẳng khiến nó buồn lâu hơn được; Vì nó biết – cũng như chỉ cần trời đất này biết là đủ – nó yêu quí ông bà cũng như mọi người trong họ hàng, và không bao giờ muốn mọi người phải thất vọng vì nó… thêm nữa. Nó sẽ hết mình để trở lại chính nó – như nó đã là, cách đày 4 năm – như còn là một thằng học sinh vẫn đầy tràn hoài bão và ước mơ, đầy cảm xúc.. Và nó còn muốn quay lại hết với những người nó luôn luôn nghĩ đến, trong đầu, trong tim… chứ không cỏn phải giả tạo tìm kiếm lý do để gặp gỡ; hay như việc đã trót xem họ như một cái trạm nó đã đi qua mà không còn muốn nhớ lại… Nó phải quyết tâm… nó phải trách nhiệm với bản thân nó…

Và nó cũng muốn dành một phần của bài viết này để nhắc đến em…

 

Vậy là câu chuyện của nó và em, cuối cùng cũng đã đi đến cái kết thúc không mong muốn nhưng không thể tránh khỏi… Nó cũng chấp nhận và em cũng phải chấp nhận.. rằng chính hai đứa cũng đã chờ đợi cái ngày này đến. Có thể, như thế với em là “tàn nhẫn”; có thể, như thế với nó đâu đáng gì. Thế mà lại giải quyết được một cách chóng vánh mà không thể cứu chữa. Có thể nói em đã không may mắn khi nó đang ở trong một thời gian suy sụp – như giọt nước làm tràn ly; nhưng thật sự, nếu nói rằng, nó đã quyết định như thế, chính vì em, thì cũng không hoàn toàn là sai…

Nó với em, cứ như hai nửa đối lập, luôn luôn dùng để bổ sung cho nhau. Với em là một sự ngang tàng, còn nó là một sự lặng lẽ, nội tâm. Em có thể quyết định một cách chóng vánh – mặc dù có thể nhiều lúc là do bốc đồng, chưa suy nghĩ – mọi việc. Còn với nó, nó luôn luôn phải suy nghĩ mọi thứ từng ly từng tí những việc có thể xảy ra; Nói là em sống quá vội vàng hay là tại nó đã sống quá cẩn thận cũng đều đúng cả. Thế mà lại tìm đến nhau…
Như một bờ ruộng khô cằn sau bao lâu thiếu đi dòng nước. Nó tìm đến em, như tìm đến một cách để chứng tỏ bản thân; em chấp nhận nó, như bám lấy một con đường để mà chạy trốn quá khứ.
Mong muốn bù đắp cho nhau, thay đổi nhau để cùng tốt đẹp lên, nhưng dường như việc đó, là không thế… Cả hai quá cá tính trong lập trường của mình, và có vẻ không thể nào thay đổi được vì nhau, mặc dù đã cố gắng… Với em, em trở nên nhút nhát hơn và thích dựa dẫm – là vì nó; với nó, nó trở nên quyết đoán hơn nhưng lại không hề có lập trường, nó cứ như thằng liều, cứ như một con thiêu thân chuyên lao vào những quyết định bốc đồng, chóng vánh.

Quen nhau một năm trời, vui có đấy, nhưng là quá ít; trong khi thời gian dành cho việc giận nhau, dành cho việc giải thích để hiểu nhau, thì lại quá nhiều… Sau một năm, nó vẫn bên em – cũng như em vẫn cần nó – chủ yếu là vì không muốn làm nhau buồn, vì chưa thể thích nghi với sự khác biệt; vì còn phụ thuộc – chứ không còn là vì cảm xúc yêu thương dành cho nhau nữa… Quen nhau trong một thời gian dài, trao cho nhau những món quà, hay đem đến cho nhau những người bạn thân thiết mới, cứ tưởng như thế đã là đầy đủ, là bền vững lắm; nhưng tới lúc xa nhau rồi, mới thấy cả hai chỉ có đối phương là người bạn duy nhất mà thôi…



Quyết định xa nhau, em hụt hẫng… Quyết định xa nhau, nó chán chường… Và điều đó chỉ khiến cho cả hai cùng sa ngã vào những nốt lặng của bản thân hơn, và càng khó để vượt qua, càng khó để chấp nhận…
Nhưng cả hai phải chấp nhận một sự thật, rằng: bên nhau chỉ khiến cho cả hai thêm buồn hơn và càng trở nên cô độc hơn thôi.. Cả em và nó đều cần phải thay đổi – như nó đã từng phải thay đổi – vì em…

Khi cả hai ở bên nhau, cả hai đều có rất nhiều.. Tụi nó có vật chất, tụi nó có tinh thần; có những món quà tặng nhau, có cảm xúc hướng về nhau, và đều không muốn đối phương phải buồn… Thế nhưng, tụi nó không có hành động; tụi nó không hề có thể tự tay tạo ra cho nhau những giá trị của hạnh phúc, hay lại càng không thể tự tay mang lại cho nhau một cái tương lai hợp tình hợp lẽ, hợp với mong muốn của nhau – như ban đầu hứa hẹn…
Mất nhau rồi… Mới nhận ra cả hai đã để xót lại ở đâu đó – trên đường tìm đến nhau – một cái gì đó, mà lẽ ra là phải có từ lâu rồi… Nó vẫn không thể chứng tỏ được bản thân trước bất kỳ ai mà chỉ càng khiến cho sự yếu kém bộc lộ ra mãi… Và em, em vẫn không thể nào cho nó được một địa vị cao hơn, để nó thấy rằng nó được tôn trọng – cũng bởi vì em không thể chấp nhận được nó là một sự thay thế xứng đáng cho quá khứ…
Chấp nhận mất nhau… Có khi lại tốt hơn.. Cho em, cho em được trở lại cuộc sống thực tế – không còn những ảo tưởng màu hồng, cho em được trở lại mạnh mẽ hơn bây giờ và không còn phải trông đợi vào một thằng yếu đuối như nó.. Còn nó. Chấp nhận mất nhau, cho phép nó được nghĩ về em tốt hơn, được giúp đỡ – vì thương em – một lần cuối, hay có thể chờ đợi việc sẽ được nhìn thấy em tươi vui như ngày đầu cả hai mới biết nhau vậy..
Hy vọng rằng em sẽ hiểu nó. Cho dù có thể đây sẽ là lần đầu tiên duy nhất em hiểu nó; cũng vì nó vẫn muốn giữ trọn lời hứa với em, nó muốn – dù không tự tay – đem lại cho em một cuộc sống tốt hơn, mặc dù có thể, tới lúc đó em chắc chẳng còn nhớ tới nó…
Đồng ý chia tay.. là để cho nhau có được cơ hội tìm thấy những thứ quan trọng, mà ở gần bên nhau, có lẽ cả đời cả hai đứa sẽ vẫn mãi đi tìm… Đồng ý chia tay, để cả hai được thật sự trở thành chính mình, và chỉ khi đó, việc chia tay mới đem lại – cho cả hai – cái tương lai như mỗi đứa đã từng mong muốn.. Và nếu vậy thì: “mình buông tay nhau ra, em nhé”…



… Vậy là trở lại rồi.. Quay trở lại là một thằng thích dùng dòng chữ để giãi bày nỗi lòng, mặc dù chưa lần nào nó phải khó khăn khi viết như thế, và cũng chưa lần nào nó phải viết nhiều lần để rồi lại xóa bỏ đi như thế… Trở lại như lúc trước, trở lại là chính nó, trở lại một con người đơn giản nhưng có vẻ sẽ là thích hợp nhất.. Nó, đáng ra nên chúc mừng chính nó chứ… có đúng không… mà sao cứ thấy nhói đau hoài lên, trong lòng, như lúc này vậy…

16.04.2011
Written by Sunboy – Shuseido

Truyện của nó 4

Thế đấy. cuộc đời nó bây giờ chó má thế đấy. Cô đơn, bơ vơ, vô công rồi nghề, không ăn, không uống, không việc làm, không buồn cố gắng, không mục đích sống… Những ai đáng giận thì nó hoàn toàn không thể giận … những ai nó giận, bực bội, lớn tiếng đều là những người tốt nhất với nó. Bạn bè quay lưng, bỏ mặc, những ai tìm tới nó cũng chỉ lợi dụng, nhờ vả rồi sau đó lại cong đít lên chạy mà chưa kịp cám ơn nó nổi 1 lần, rồi sau đó lại lặp lại, năn nỉ, nhờ vả, bĩu môi cong đít lên chạy rồi sút nó đi chỗ khác. Đời nó làm sao thế, sao mới đây khác mà bây giờ không thể nhận ra. Lạc lõng, chán nản, bế tắc, ức chế, bực bội, đè nén, chịu đựng, mâu thuẫn… Bây giờ nó chẳng thể làm được gì, kể cả công việc nó được giao cho là phù hợp nhất khi đi lên tới tận chốn thành thị… học, và học. Nó bỏ bê hết rồi, nó tỏ ra nó ngon lành nhưng nó biết chắc tương lai nào đang chờ nó, trộm cắp lừa đảo chăng, hay một trại cải tạo tại gia, hay đơn giản lại là lại được 2 vị ở nhà cho ngồi chơi xơi nước, không dám tin ai và không ai tin tưởng giao việc cho mà làm, rồi lại theo đuổi những hạnh phúc mơ hồ huyễn hoặc, rồi lại chán nản, bất lực, ghê tởm khi nhìn lại chính mình…

Không. Đời nó không thế này đâu. Đời nó trước đây suy nghĩ thì cứ như ở trên voi mà… Nó có nhiều bạn bè, bạn bè nó tốt lắm, bạn bè nó đều là người tốt, đều rất quan tâm tới nó. Vậy, bạn bè nó đâu rồi??? Đi, đi hết rồi. đi đâu thì không biết, chỉ biết là đi luôn, không muốn quay lại, không muốn làm bạn bè nữa… Lỗi ở nó chăng mà sao bạn bè nó phát xít thế, sao mà lên đời thế, sao mà tiến hoá thế. Lỗi ở nó chăng khi thằng bạn thân nhất của nó thẳng lời say bye với nó, lỗi ở nó chăng, lỗi vì nó bênh vực đứa con gái hiền nhất trong cả quán café nó làm, lỗi chăng khi nhỏ chỉ biết cắm cúi làm việc suốt ngày, một mình, còn bọn con trai thì đố kỵ, ừ, tụi nó ngồi hút thuốc phè phỡn, ngồi bình luận đứa này mặt đẹp, đứa kia tướng ngon, đứa nọ dáng chuẩn, rồi cười hô hố với nhau… Lỗi có phải nhỏ không, lỗi khi nhỏ bực mình kêu 1 2 thằng xuống phụ giúp sao? Rồi thì sao, cái nhỏ nhận được là một thái độ lạnh lùng, thù địch của cả quán, rồi tẩy chay, rồi hắt hủi… Nó có lỗi khi bênh vực nhỏ sao, nó sai khi chửi vào mặt thằng mặt lồn Huy dám mắng nhỏ khi thằng Huy vô cớ, vô duyên chửi vào mặt nhỏ sao. Nhìn lại xem thằng bạn thân nào của nó kia, thằng bạn thân nào lại can thiệp vào rồi mắng thẳng vào mặt nó đây, thằng bạn thân nào lại cay cú so đo từng chút với nhỏ rồi khi thấy nó bênh nhỏ lại quay sang chửi nó đây, loại bạn gì thế, loại bạn gì mà thẳng thừng bỏ luôn 4 năm bạn bè thân thiết, tốt đẹp, từng chút một lo lắng cho nhau, từng có bao nhiêu thăng trầm, từng bên nhau lúc cần nhau nhất vậy… Đời nó khốn nạn thế đấy, nó đã bị thằng bạn thân nhất đá đít còn nhanh hơn khi làm quen với nhau như thế, mẹ kiếp, cay đắng thế đấy, hay ho vậy đấy, haha, ngẫm lại mà đau, khi nó còn là thằng bạn thân nhất của mình, mình đã thề rằng không có đứa con gái nào có thể chia cắt được 2 đứa… Thế nên bây giờ mình lại bị sút cũng chỉ vì một đứa con gái khác, một đứa con gái trước đây thằng bạn thân nhất kia đã từng thích… “tao mà biết vậy thì trước đây tao cứ nghĩ cho mình tao thôi, ừ, nếu có thể như thế thì đời tao lại có khi rẽ sang được hướng khác… có khi chính tao mới là thằng sút mày đi chỗ khác”…

Nhưng như thế cũng đã hết đâu, nó có nhiều bạn bè lắm mà, bao nhiêu nhóm bạn tốt của nó mà. Ừ, thử nhìn lại xem, còn đâu nhóm nào… rã đám hết rồi, 1 đám bạn xuống cấp nên không thèm chơi với loại “trí thức” như nó, 1 nhóm bạn bợm nhậu chỉ nhớ tới nó khi nó quyết tâm trốn nhà và ngồi vào bàn làm với tụi nó vài ly rối lại bỏ tí tiền ra mua lại cho tụi nó 1 gói thuốc lá. 1 đám bạn khác thì tự nhiên ngại gặp mặt nhau, ngại phải ngồi nói chuyện với nhau, ngại phải chạm mặt nhau dù nó chẳng biết 1 tí gì về nguyên nhân tụi nó thay đổi thái độ. 1 nhóm bạn khác thì lại xem như không quen nó, tất cả cũng chỉ vì tụi nó đã đi theo thằng bạn thân nhất kia của nó rồi, 1 nhóm bạn trên lớp thì có vẻ không thấy cần thiết phải có nó nữa. Còn một đám khác thì chính nó lại cảm thấy chán và không hợp khi đi cùng, khi mà tụi nó đã quá phát triển, tiến hoá nhanh chóng đến độ không còn giữ được ý, thái độ coi thường nhau trong từng lời ăn tiếng nói qua lại với nhau… thế đấy, bạn bè nó giờ thế đấy, có kể thêm thì cũng chẳng giúp nó tống bớt đi hay kéo lại được 1 đứa nào. Nó bây giờ thiếu bạn. đây thực sự từng là chuyện hoang đường nhất trong đời nó, có nằm mơ cũng không thể hình dung ra, vậy mà sao bây giờ thấy rõ ràng quá… bạn bè của nó bây giờ có vẻ tốt nhất là đám bạn mới quen, quen khi đi chơi, quen khi còn gặp nhau ở một chỗ nào đấy, một quán café, một tiệm Internet. Không gặp thì cũng không cần phải liên lạc gọi mời hẹn hò gì cả, vì cũng không quan trọng. Một thằng hoà đồng cực kỳ như nó mà bây giờ lại phải phụ thuộc vào một đám bạn qua đường như thế kia thì… đời nó xuống còn hơn cả… xuống chó nữa rồi…

Nhưng còn người thân, gia đình nó để làm gì. Nó đâu như người ta không có gia đình biết lo lắng cho nó. Ừ, cũng đúng. Gia đình – nhà, đối với nó là cái thứ nhì khi nó nhắc tới, đề cập tới trong số… 2 địa chỉ mà nó muốn và thích ở, chỉ sau nhà trọ. Gia đình nó ngon. Có lẽ thế, ba mẹ
nó thương nó nhiều lắm, chị hai nó cũng vậy. Ngẫm cũng đúng, ba mẹ nó hiểu quá rõ câu “thương cho roi cho vọt” mà. Nếu như tình thương hay roi vọt ba mẹ nó dành cho nó là thể hiện thông qua những câu mắng chửi cố tình, ác ý hay thiện ý, trong vòng mấy ngày Tết vừa qua, à không, trong một năm rồi… thì có lẽ nó đã được tôn vinh là người có ba mẹ thương nhất trên đời này. Ba mẹ nó dường như trong năm rồi, không ngày nào nó về nhà mỗi tuần mà không được ba mẹ quan tâm thì có vẻ không chịu được. Gia đình nó không thể hiểu được một phần mười những thứ nó đã trải qua, ba mẹ nó mắng chửi nó còn nhiều hơn là quan tâm tới việc học của nó, quan tâm tới đời sống của nó… đâu phải ngẫu nhiên mà nó có thể nhậu nhẹt vô bờ bến như thế, đâu phải ngẫu nhiên nó được bạn bè rủ đi chơi nhiều như thế, đâu phải ngẫu nhiên nó cứ phải vội vàng như thế. Nhà nó không muốn biết. Nhà nó sống như 1 gia đình trọng đạo từ xưa tới nay chứ không phải bây giờ, ba mẹ cũng lo lắng cho nó từ khi nó còn là 1 đứa con nít đi đâu cũng phải có ba mẹ đưa đi, và tới tận bây giờ thì sự quan tâm đó cũng… không thay đổi. Liệu nó có thể không? Có thể dù chỉ một chút thể hiện sự có mặt của nó trong nhà, thể hiện rằng nó không cần phải “được” nhắc nhở quá kỹ lưỡng tới mức nghe thành ngu người lên như vậy, thể hiện dù chỉ 1 chút khả năng tự lập và khao khát được chứng minh, và ở khía cạnh nào thì nhà nó cũng, “không biết”. Nó không thể được cho là khôn, là giỏi, khi mà nó chẳng thể được như ba mẹ nó, những người lớn lên trong gian khổ và hơn thế, nhưng có phải vì thế mà nó lười đâu, có phải vì thế mà nó không biết gì đâu. Trước đây ba mẹ nó cũng đã từng học qua trường lớp rồi, không thể loè ba mẹ được đâu, ba mẹ nó biết hết. Rõ ràng ba mẹ nó rất có lý khi nói vậy tuy cái vô lý chỉ bé tẹo là giáo trình và lối sống của 2 đối tượng ba mẹ đề cập tới cách nhau gần 1 nửa thế kỷ… Nó không phải đứa “trên nói dối cha, về nhà dối mẹ, lừa thầy gạt bạn”. Nó sẽ không bao giờ bị mắng chửi là một thằng con trai mất nết, vô đạo đức, vô học, hỗn láo, không biết thương ba mẹ, không thể lớn, không thể thành người, không thể khá được, trong mắt ba mẹ, nếu như ba mẹ nó quan tâm tới nó nhiều hơn là cứ giữ khư khư nó rồi lo sợ sẽ mất nó ngay được… Cái nó muốn chỉ là được sống đúng nghĩa, được quan tâm đúng mức và dừng lại ở đúng mức thôi, “ba mẹ ơi, ba mẹ có hiểu con cái không??”. Nhiếu lúc chỉ muốn được như người ta, chỉ muốn khi mang 1 thằng bạn bụi bụi cá tính về nhà là không bị chửi thành đứa ăn chơi lêu lổng, nhiếu lúc chỉ muốn khi có 1 đứa con gái đến tìm thì ba mẹ sẽ không quính quáng lên tìm và không quên kèm theo ánh mắt đầy nghi ngờ mà nói với nó “bạn gái mày tới tìm kìa”, nhiều lúc chỉ muốn ba mẹ đừng quản lý thời gian của nó quá nhiều rồi khi 1 ngày khó khăn nó về được tới nhà lại phải nghe ba mẹ nó buông 1 câu than thở “con người ta vừa đi học lại vừa đi làm kiếm tiền giúp nhà được, còn con mình…”, rồi biến 1 ngày nó hăm hở về nhà trở nên chán nản, rồi nó lại mong được lên thật sớm, khi lên cũng không thoát khỏi câu mắng quen thuộc, “có làm công cán gì trên đó đâu mà lúc nào cũng đòi lên cho sớm”… nhiếu lúc như vậy chỉ muốn được hỗn hào, chỉ muốn được đôi tay cãi ngang với gia đình thêm một lần nữa cho sướng miệng… trước đây thì thế, nhưng nay khác rồi, nó tuy có phản ứng nhưng phản ứng của nó giờ đây càng ngày càng ít đi, và nó im lặng, lì lợm, bất chấp là nhiều hơn…

Nó đã thay đổi nhiều rồi. Nó có lẽ không còn tốt như trước nhưng nó bây giờ đáng để chơi hơn trước, nó tin là vậy. Tuy nó mất đi một đứa bạn thân nhưng nó cũng ngay lập tức có được 1 người thay thế, nó đã từng có lúc chán gia đình thì bây giờ nó đã biến nơi ở của nó thành một nơi mà nó đã có thể gọi là nhà… một công việc nhàm chán thì thay đổi bằng một công việc hay ho… một cuộc sống vô hồn của nó trước đây giờ cũng đã được thay đổi, một lối sống buông thả nay đã được đi vào nền nếp. Một công việc, một tình yêu, một mục đích sống cao nhất, một tương lai tuy xa vời nhưng thấp thoáng một nghề nghiệp và hiển hiện hình bóng một người… một người xuất hiện trong đời nó, là cứu cánh và đã làm tất cả mọi thứ để khiến nó thay đổi được đến vậy… …

 


[…] Mà nói chính xác thì người đó đã không làm gì cả. Em, đơn giản chỉ đến và ở lại mãi trong đầu nó. Em đến một cách tình cờ, và ngự trị trong đầu nó cũng hoàn toàn là không tính toán trước. Tuy em không làm gì một cách trực tiếp nhưng ảnh hưởng của em đối với nó là rất rất nhiều. Nó phải cám ơn… Chính vì có em nên nó đã bắt đầu biết suy nghĩ một cách đúng đắn, chính nhờ em nên nó đã biết thế nào là phải mạnh mẽ trong những lúc yếu lòng và nên yếu lòng. Em đến với nó như một món quà bất ngờ, nó thương yêu em thật lòng và em hầu như cũng vậy. Em đã giúp cho nó từ một người yếm nhát trở nên tự tin. Em đã giúp nó biết thế nào là trách nhiệm của một chỗ dựa vững vàng. Em đã cho nó biết thế nào là tận hưởng được một sự vui vẻ đơn giản. Em đã giúp cho nó hiểu được thế nào là những phút giây bình yên mà không có âm nhạc, không game và không ai ngoài em bên cạnh. Em đã giúp nó có được những giây phút hạnh phúc khi được nhận những món quà chân thành. Em đã giúp nó quyết đoán hơn, em đã giúp nó có thể tới được những nơi mà trước đây nó phải đến dựa vào người khác. Em đã cho nó từng kỷ niệm đẹp nhất, liên tiếp trong một thời gian dài. Em đã cho nó biết thế nào là tốt, thế nào là nên làm. Em đã cho nó thể hiện được tính cách tốt nhất của nó, hết lòng vì người khác. Em đã giúp nó từ bỏ những thói quen xấu, những tính toán vô ích, những sự giải thoát. Em đã cho nó một địa vị thật thấp, thật mong manh và qua đó giúp cho nó có thể lựa chọn được những người bạn th
ật sự cần giữ lại và những đứa bạn nào thì đáng quăng ra ngoài cửa sổ. Em giúp cho nó thoát khỏi cái bóng quá lớn của cha mẹ và những người bạn đã đi qua đời nó, em giúp nó hình thành khái niệm một thằng con trai đứng đắn, một thằng đàn ông thực sự… Em thật sự ảnh hưởng nhiều đến nó, mặc dù em không nhận ra. Ở bên em, nó thấy nhẹ nhàng, vui vẻ và thực sự chỉ cần nghĩ tới em là nó có thể cười suốt ngày. Một ngày không em, nó chán chường, lạc lõng trong chính cái thế giới của nó. Nó không ngần ngại kể cho em mọi điều, em cũng tin tưởng nó như vậy. Nó có cảm giác có thể làm mọi việc vì em, và vì em nó đã làm những việc trước đây nó chưa hề nghĩ tới. Nó cũng biết tốt đẹp, nó cũng biết lọc lừa, nó cũng biết hiền lành nhưng cũng có lúc nó gian manh. Nó bây giờ thay đổi là vì em, nó tự thấy nó bây giờ tốt và thực tế hơn lên rất nhiều và vì thế không lúc nào nó mảy may nghĩ rằng sẽ có 1 ngày buông em ra xa nó. Và vì vậy điều nó muốn ở em nhiều không kể hết. Nó cũng muốn thay đổi em, nó muốn em lúc nào cũng có hạnh phúc, lúc nào cũng mỉm cười vui vẻ, lúc nào cũng náo nhiệt… và em cũng đã cố để giúp nó thực hiện điếu đó…

Dù cho giữa nó và em còn nhiều mâu thuẫn, dù cho 2 đứa có lúc chán chường, nhưng trên hết nó luôn mong cho em vui vẻ và hạnh phúc khi ở bên nó. Nó tin rằng nó có khả năng đem đến cho em hạnh phúc, niềm vui, và cả cho nó nữa[…]


Một lúc ngồi nhìn lại nới thấy nó đã làm được cái mà nó chưa thể làm được trong cả 1 năm ròng rã… nhưng thực sự khi hoành thành rồi mới tự hỏi, cái cảm xúc gì đang tồn tại trong đầu nó vậy…

Written by Sunboy – Shuseido
25 . 2 . 2010

All Good Things

 

Con đường tình yêu muôn đời vẫn thế …
Chỉ có hai người cùng bước về phía trước … dù bao dung hay cố gắng bao nhiêu thì trên con đường đó người thứ 3 vốn không thể tồn tại dù chỉ là chiếc bóng …

Đúng thôi!!!
Dù cứng rắn bao nhiêu … bao dung bao nhiêu … con tim ai đó vẫn như một mảnh gương … rất dễ tan vỡ …

[Nỗi đau] cam chịu …
[Uất hận] khóc than …
[Tình yêu] chôn kín …

Một con đường vốn không thể đi sao vẫn cứ ngoan cố mà đi cho lòng này rướm máu?

[Phải đi chứ]

… phải đi để biết phía sau một hạnh phúc còn có nhiều nỗi đau …
… phải đi để biết phía sau một nụ cười còn có bao nhiêu nước mắt …
… phải đi để biết phía sau sự hiện diện của một người còn có những sự ra đi
… phải đi để biết, sau tình yêu là lời chúc phúc
… phải đi để biết rồi lòng người còn có thể bạc bẻo đến nhường nào …
… cũng như phải đi để biết có những người trong tình yêu luôn không ngừng chờ đợi
… nhưng không phải chờ đợi ngày ai đó có thể yêu họ mà chờ ngày họ có thể ngừng yêu ai đó …

Có thể chúng ta cũng như khi đang đi dưới mưa vậy …
Nên nói “chia tay” thôi … để có thể nhờ vào một bờ vai khác mà khô ráo về nhà.
Hạnh phúc không phải cứ ôm khư khư thì nó là của mình.
[Hiểu chứ – Hiểu rõ nữa là khác] – [nhưng sao cũng xót xa quá!]
Không phải là chưa từng cố gắng đâu …
Có đó!!!
Cố gắng để biết mình đã bại.
Mong mỏi để biết mình quá ngốc.
Chờ đợi để biết mình dư thừa.
Mỉm cười mà nghe tim mình nhói đau.

Khi yêu ai, chúng ta đều tự chọn cho mình một phương cách khác nhau trong tình yêu.
Và….
[Yêu đơn phương] – cách tôi đã chọn …
Ngốc nghếch lắm … ngay trong mắt mọi người …
Vô nghĩa lắm … cho cách nhìn của ai đó …

… Và bây giờ, đang cảm thông, chia sẻ hết tất cả.
… Cảm thông để biết rằng, mình không quan trọng …
… Chia sẻ để rồi biết được, lời nói những ngày qua chỉ là gió bay …

Thức trắng đêm nay nhớ một người.
Một người tôi nhớ, một người thôi.
Đêm qua, đêm nay, đêm mai nữa
Tôi nhớ một người, không nhớ tôi …
 

-[——————]-

Chia tay nào phải là kết thúc….
Chia tay là để học cách yêu ai đó bao dung hơn đấy thôi!
Chia tay là để học cách chấp nhận những gì phũ phàng nhất trong tình yêu mà.
Chia tay là để biết trong lòng mình ai đó quan trọng đến chừng nào.
Chia tay là để biết thì ra chính mình đã tự buông tay khỏi vị thần hạnh phúc.
Chia tay là để biết mình đã bị ai đó gạt qua bên lề rồi.

Thích người ấy liệu có phải là một sai lầm???

Liệu có phải là sai lầm không??? Khi tình cảm mình dành cho người ấy quá nhiều …  còn người ấy dành cho mình thì lại quá ít …

Liệu có phải là sai lầm không??? Khi càng ngày mình càng muốn được ở gần người ấy … được bên cạnh … còn người ấy thì … tránh xa …

Liệu có phải là sai lầm không??? Khi mà từ lúc người ấy online cho đến lúc out …  cái nick đó vẫn nháy lên “không người chat” …

Liệu có phải là sai lầm không??? Khi người ấy cứ vô tình làm tổn thương … cứ ruồng rẫy, rũ bỏ mình … thật phũ phàng …

Liệu có phải là sai lầm không??? Khi mà bây giờ … người ấy đang ở một nơi rất xa … xung quanh … còn biết bao nhiêu người khác … liệu … người ấy có còn nhớ đến mình … nhớ đến một thằng ngốc bị chìm ngập trong đám đông … không nổi trội …

… Nếu như thiên đường của hai người … giống như một bức tường hoa
… Phong toả ước mơ …
… Hạnh phúc đó, có phải là một cái lồng sắt … ngăn không cho loài chim bay về phương Nam …

Nếu như có ai hướng về phía bầu trời … Khao khát … tự do,
… Thì tôi sẽ buông tay để đôi cánh ấy vút lên …
Đôi cánh đó không thể ở im một nơi mà nhìn thời gian trôi qua…
Nếu như lãng mạn đã biến thành vướng bận,
… Thì tôi sẽ là người đầu tiên quay lại với cô đơn …
Có một thứ tình yêu gọi là “chia tay”.
Vì yêu tôi tình nguyện bỏ mọi thứ cho dù đó là “thiên đường hạnh phúc”.
Nếu ta quen nhau nhưng khiến nhau phải mệt mỏi,
… Thì tôi sẽ để tình yêu chân thật mang tôi rời đi xa …
Vì yêu …tôi sẽ kết thúc giấc mơ …”thiên đường hạnh phúc “.

Sẽ ra đi thinh lặngbình yên để ai đó có tất cả.
Để tình yêu chân thật giúp tôi nói tiếng … “chia tay”.
Đành mất … đành mãi mãi lìa xa …
…Tôi đã buông tay.

Đôi khi … con người ta cần dừng lại … dừng lại để rồi bước nhanh hơn …
Đôi khi … con người ta cần buông tay … cần cho đi để rồi có nhiều hơn …
Đôi khi … con người ta cần khóc … khóc thật lớn để rồi lại cười thật to …
Đôi khi … con người ta cần 1 mình … một mình để biết có nhau là quan trọng như thế nào …

—————————-

Editted by sunboy – shuseido

Hình hùi nhỏ của con trai ba tui nè ^^!

Vô tình mí hôm trước chụp giựt được cái máy chụp hình KTS của con bạn 😛 rùi dzô tình cái album hình hùi nhỏ của mình lại lọt vào tay mình lần nữa 😛 😛 các sự kiện dzô tình tạo cơ sở cho 1 dziệc hữu tình 😀 … là cái entry nài đây 😀 😀 😀

HÌNH MÀ QUÍ DZỊ SẮP ĐƯỢC CHIÊM NGƯỠNG SẼ LÀ ĐỘC NHẤT DZÔ NHỊ, NÓ GHI NHỚ CÁI HÌNH TƯỢNG THÈN NHÓC CON TRAI BA TUI HÙI MỚI ĐẦY THÁNG, ĐẦY 6 THÁNG VÀ ĐẦY NĂM, THÈN NHÓC MÀ MỚI CHUI RA ĐÃ CÓ TÓC ĐEN THUI CÂN NẶNG 4KG TRÒN 😀 … CÓ MÍ TẤM HÌNH CÒN DỄ THƯƠNG HƠN NHƯNG LÀ LÚC NÓ NHỚN NHỚN DZÙI, HEM NHỚ NỔI NỮA. BÀ KON XEM XONG CHO Ý KIẾN HEG 😀

HAI TẤM HÌNH NÌ LÀ GẦN NHƯ NGUYÊN GỐC NHẤT Á. TƯỞNG TƯỢNG ĐI 😀 HÙI NÌ TUI MỚI CÓ 1 THÁNG THUI ĐÓ, 4KG 😀 ĐỐ AI HÙI ĐÓ MÀ SUMÔ ĐƯỢC NHƯ TUI Á. HEHE 😛

HÌNH NÀY LÀ LÚC ĐẦY THÁNG 😛 Ô LÀ LÀ ^^!

CÁI XE ĐẨY NÀY MÌNH TUI CÓ 😛 HÙI ĐÓ NẶNG QUÉ NÊN ĐI TÉ KHÔNG À, NÊN PHẢI CÓ CÁI XE ĐÓ, NGHĨ LẠI BI GIỜ MÚN TÌM CŨNG HEM RA >,<

3 TẤM NÌ LẠI CHO TUI 1 CÁI LIÊN TƯỞNG LÝ THÚ VỀ CÁI MÔN THỂ THAO MÌNH THIX NHẤT 😛 HEHE, NHÌN KỸ XEM, MẬP MẠP THẾ, SAU NÀY KHÔNG HỌC JUDO THÌ PHÍ NHỈ 😛 ^^!

MÍ TẤM NÌ LÀ NHỚN RÙI, KEKE, BÍT ĐỊU RÙI, ĐẸP CHAI MÀ, PHẢI ĐỊU TRƯỚC CÁI MÁY CHỤP HÌNH, HỀ HỀ, NHÌN DỄ THƯƠNG ỚN LUN \^O^/

TẤM NÌ, TÓC XOĂN QUÁ. MỚI NHỎ XÍU THẾ MÀ TÓC XOĂN TÍT. HIK HIK, PÙN PÀ KỐ T-T

HAI ANH EM HỌ TUI NÈ 😛 NHÌN XEM, 2 THẰNG MẬP MẠP 😛 BI GIỜ NHÌN NHƯ 2 CON MA ỐM. HIK HIK, CHẢ HỈU TỪ BAO GIỜ MÀ MÌNH ỐM THẾ CHỨ, BÙN MÊ MAN >.< 😥 😥 😥

TẤM NÌ THÌ ĐẸP GHÊ CHƯA, DẪU CÓ ỐM ĐI, NHƯNG TA VẪN ĐẸP. HỀ HỀ, TUI KẾT NHẤT TẤM NÌ, NHÌN XINH XINH, KUL KUL 😛

TỚI ĐÂY LÀ HẾT THỜI HUY HOÀNG CỦA TUI ROÀI. ỐM NHOM, SỢ BIỂN, MỚI LẦN ĐẦU ĐI BIỂN NÓ THÍA, KHÓC TOE TOE, HEHE, BI GIỜ THÌ MIỄN RÙI 😛 ^^!

=====================

DZỊ LÀ HÍT RÙI ĐÓ… CÒN NHÌU LÉM NHƯNG POST HÌNH TUI THUI, MÍ TẤM KIA ĐỂ HẠ HỒI PHÂN GIẢI 😛 THANKS BÀ KON ĐÃ CHIÊM NGƯỠNG NHOA, CÓ AI Ý KIẾN KHEN TUI THÌ CỨ KHEN THIỆT TÌNH NHA, TUI HEM KHIÊM TỐN ĐÂU 😛 HỀ HỀ ^^

Ngày … bình thường. (một buổi trưa khó ngủ ngày 20/9)

 

 

Đáng lí ra nó đã có một ngày bình thường!

… Nếu như chiều hôm trước đó thằng bạn ở dưới Biên Hòa quen và thân khi lên đại học, cùng ở chung nhà trọ từ Tết đến nay … không tuyên bố 1 câu xanh rờn phủ định kết quả của toàn bộ cố gắng của cả đám nhà trọ từ hơn 1 tháng trước đến bây giờ: “có khi tao đ** ở chung nữa đâu […] 99% là tao không ở chung nữa […] kiếm mẹ nó cái nhà trọ gần trường ở 1 mình cho nó sướng!” rồi cũng ngay cái tối hôm đó thôi, nếu không có cái tên của nhỏ bạn cực thân từ hồi cấp 2 nào giờ của nó – đứa bạn … đáng ghét … đó – xuất hiện cùng với 1 lý do – đi theo 1 chiều hướng xấu trên khung chat Yahoo của nó, khiến cho nó cảm thấy càng đáng ghét thêm chính cái tên mà nó đã lấy làm password hằng bao năm nay … Nếu như ngày hôm đó không có những câu mắng của ba mẹ nó … vô cớ – nhằm thẳng vào chính nó mặc dù nó chẳng biết nó đã làm gì sai ở cái nhà này – cái nhà của nó, trong vòng 48h sau khi nó đi khỏi và đang trật vật trên đất Sài Gòn từ tận 1 tuần trước … và nếu sáng hôm đó không phải nó vô tình ghé thăm blog của thằng bạn thân khác, phát hiện ra thằng đó chỉ vừa mới để cái status mới cứng: “Close blog, sorry everybody, because some personal reasons and personal feeling!” … và không để bất cứ 1 lời lý giải nào khác ngoài 2 cái personal chết t*** kia để giải thoát dùm nó khỏi sự tò mò đang từ điểm gốc 0 tiến thẳng đến dương vô cùng … rồi cũng chính giữa trưa hôm đó … nếu không có những tin nhắn cũng của chính thằng bạn thân khác đó, sau gần 1 tháng trời không nói chuyện với nhau, lại khiến cho nó đi từ tò mò sang đến bực mình và mất kiềm chế … … thì có khi, đó lại là 1 ngày vui vẻ và có phần đẹp trời nữa là khác …

Đáng lý ra mọi chuyện chẳng có gì to tát mà phải khiến cho nó từ bé xé ra to đùng như thế!
Đúng ra mọi chuyện trong ngày hôm sau không quá khó chịu với nó như thế … nếu không phải vì chuyện của thằng bạn nó … phải … đúng là vì chuyện của thằng bạn cùng nhà trọ của nó đã khiến cho nó may mắn được trải qua 1 ngày bất bình thường … trong 1 ngày bình thường …

 

… Đúng ra chuyện thằng bạn cùng phòng của nó đã có 1 diễn biến sáng sủa hơn, nếu như thằng này không phải [vì 1 lí do đặc biệt nào đó] thích 1 cô bạn thân cũng ở chung phòng trọ và nếu như nó – thằng bạn đó, biết, hay chịu để nghe tụi này giải thích rõ ràng và đừng làm ra cái mặt xị một đống trông cực đáng trách như thế thì mọi chuyện đúng ra sẽ hậu hơn bây giờ. Tất cả cũng chỉ vì 1 tối ngày Trung thu không thể rủ cô bạn này đi chơi chung, lý do thì vô cùng đơn giản, cô bạn này đang trong thời kỳ bị ba mẹ giam trong nhà, chuyện thường ngày ở huyện! Cả đám ai chẳng biết thế, thậm chí là biết từ trước tới nay nhỏ này cũng khá là thường xuyên bị ba mẹ cấm cửa như thế … thế mà có 1 đứa lại cứ phủ định lại, và việc không thể mời cô bạn đi chơi đã khiến nó quyết định delete toàn bộ những gì liên quan tới nhỏ, kể cả cái nick “Vợ iu” mà nó vừa mới gán cho tên của nhỏ trong điện thoại và vừa vui vẻ vừa gian manh khoe với tôi từ 1-2 ngày trước. Bỏ ngoài tai những cố gắng làm lành của nhỏ sau đó và cả những nỗ lực đem lại không khí bình thường của cả nhà trong tình hình hiện nay tuy đã không mấy vui vẻ vì chuyện nhà cửa, nó vẫn giữ vẻ mặt đăm chiêu, xị 1 đống như nó đã dùng từ hơn 1 tuần nay. Mặc dù rằng nó vẫn sống trong nhà, nhưng hình như nó đã thành công trong việc khiến cho mọi người hình dung ra 1 ngôi nhà không có nó, nó bất cần, nó thây kệ, nó không quan tâm, và tuy rằng nó vẫn nói chuyện bình thường với đám con trai, thì nó vẫn giữ 1 thái độ lạnh lùng, thờ ơ, nhất là đối với con gái trong nhà, kể cả những đứa chẳng liên quan 1 xíu gì vào chuyện của nó … và … bất kể rằng nó đã bỏ công sức nhiều thế nào trong việc cùng cả đám tìm nhà để ở chung, bất kể rằng tất cả đã từng rất bực mình, mệt mỏi, chán, nản trong việc tìm nhà, công việc đó đến nay vẫn chỉ là 1 câu lệnh FALSE đầy vững chải. Những lúc thế này, hơn ai hết, người tinh tường như nó phải biết rằng cần phải biết bình tĩnh, quan trọng nhất là bình tĩnh, thông cảm và cố gắng hết sức mình hơn nữa, chia rẽ là chết hết! Cuối cùng, ngay khi cố gắng của cả đám cũng đã được đền đáp 1 cách khá xứng đáng, ngay khi cả đám đang trong sự vui vẻ, thỏa lòng, thì nó … tuyên bố sẽ không ở chung trong căn nhà mới này. Thế là hết, hết vui mừng, hết thỏa mãn. Nó ra đi là ký cho chính nó 1 bản hợp đồng: không quan tâm, không cần biết, không đếm xỉa đến đám nhà trọ này nữa. Đồng thời nó cũng ký thay cho cả đám 1 con số tiền nhà hàng tháng mới hơn, cao hơn, tất nhiên, và thế là quá đủ để từ bỏ ngôi nhà vừa mới ăn mừng chưa đầy 24h cho việc tìm ra. Nó có biết là nó đã hành động độc ác thế nào không, nó đã phủ nhận toàn bộ cố gắng của cả đám cũng như chính nó, nó đã để cho tụi này 24h ăn mừng để rồi lại tiếp tục những ngày chán nản, mệt mỏi và tức giận. Căn nhà lại quay trở lại như lúc ban đầu, chỉ còn 6 đứa, nó đã quyết định rằng nó là đứa đến sau cùng thì nên là người đi đầu tiên rồi, bọn tôi không buồn giữ, nhưng ức lắm, tại sao lại phải thế, tất cả đều thắc mắc 1% còn lại trong câu nói của nó là gì, là do nó muốn hay là do cả đám trong cái nhà này??? Là do tụi tôi không cố gắng hay là do chính nó mất bình tĩnh??? Là do tụi tôi lười biếng hay là do chính nó đã quá mệt mỏi để có thể để tâm cảm thấy tụi tôi đã mệt mỏi hơn cả nó như thế nào???

Vì sĩ diện sao chứ??? Vì nó đã khô
ng thể là thằng con trai đã cưa con nào là đổ con đó sao??? Là do con gái sao??? Là do việc hôm Trung thu sao??? Chỉ vì việc đó mà nó đã quyết bỏ đi à??? Đó có phải là giọt nước làm tràn ly không??? Than ơi, thằng bạn của tôi, thằng bạn mà tôi đã học tập từ nó 1 đống điều, thằng bạn luôn nói với tôi rằng phải bình tĩnh khi đối xử với con gái, thằng bạn đã từng là chỗ dựa tinh thần của nhiều đứa trong nhà, nay lại cư xử như thế, nó đã làm ngược lại tất cả những gì nó đã nói với tôi từ trước tới giờ, không thể nói hết được là tôi cảm thấy bất lực, tức giận nó và thất vọng về nó như thế nào. Tôi không thể ngờ là có ngày nó lại cư xử như con nít như thế, càng không thể ngờ hơn là nó lại đi đúng vào vết xe đổ của tôi ngày trước, thế mà nó cứ luôn mồm “Mày làm cái đ** gì vậy??? Bình tĩnh lại coi” khi tôi nổi giận với cũng chính nhỏ đó sao??? Hãy nhìn xem tôi đã giải quyết thế nào với từng – vết – xe – đổ – của – tôi nào??? Tôi cứ đinh ninh rằng tất cả những thằng bạn của tôi đều hơn tôi, đều vượt xa tôi về một mặt nào đó, còn đối với nó là mọi mặt … thế là … tôi đã nhầm, nhầm to, tôi đã quá đề cao nó sao??? Không thể tin được là có ngày tôi lập lại câu nói – đã từng là đáng ghét nhất – mãi mãi là của đứa bạn thân nhất của tôi, đứa bạn cực thân, cực coi trọng tôi, đứa bạn sau bao năm không gặp chỉ mới đây tôi có nhận được 1 thông tin duy nhất từ mẹ của nó rằng nó đã mất cách đó hơn 1 tuần … chính nó đã báo về cho mẹ nó bắt phải thông báo cho tôi bằng được, chính nó cũng là đứa chỉ cho mẹ nó cuốn sổ tay cũ mèm có ghi số điện thoại nhà của tôi bên trong … và mẹ nó đã gọi liền sau đó qua tiếng khóc trong điện thoại … tôi mới biết được là mẹ nó đã hạnh phúc thế nào khi hoàn thành được lời dặn dò của đứa con mình, vì “phải báo cho thằng Hưng biết, chỉ còn có nó là chưa biết, tội nghiệp nó” … đó, chính thằng bạn … đó, đã từng để lại cho tôi 1 câu chửi thê thảm: “tao không ngờ tao lại có 1 thằng bạn như mày, mày làm cho tao thất vọng đó Hưng.” … nay, tôi lại phải lặp lại đúng nguyên văn câu nói đó, đúng vậy: “Tao không ngờ là tao lại có 1 thằng bạn như mày, tao thực sự rất rất thất vọng về mày!!!”.

 

 


“… Thà rằng … mày vẫn cứ là cái thằng nhơn nhơn như trước, thà rằng mày vẫn cứ là thằng gặp chuyện buồn hay bực mình là dắt tao ra quán nhậu, thà rằng mày đừng bao giờ là thằng bỏ cuộc … đớn hèn, thà rằng mày cứ nổi nóng vô cớ với mọi đứa trong nhà để tụi tao có thể “nói chuyện” bình thường với mày như con trai với nhau … phải chi … mày có thể che dấu nỗi khó chịu của mày tốt hơn là cái mặt bí xị kia, phải chi mày biết được là cả cái nhà trọ này cũng chẳng vui vẻ gì khi mày như thế, phải chi mày 1 lần thấy được cái mặt của mày khi ở trong cái nhà này …”

Giờ đây, chẳng cần biết nó sẽ ra riêng ra sao, cả đám chỉ mong rằng nó vẫn còn nhớ đến cái đám bạn nhà trọ này, mong rằng nó vẫn cư xử như đã – từng – là 1 đứa trong nhà, để rồi nó thấy, cả đám này không phải là đứa “chỉ biết dựa dẫm vào nó mà không biết tự sức mình làm” … [MÀY] … hãy chờ xem …

PS : Những chuyện khác được kể ngay đầu truyện sẽ được tóm lại trong 1 câu truyện khác, còn truyện này đơn giản chỉ nói về cảm xúc của tôi đối với 1 thằng bạn, truyện viết vì 1 thằng bạn và dành cho 1 thằng bạn …

Written by Sunboy – Shuseido

Truyện ngắn! Vu vơ !! Và giới thiệu gói Emoticon YAN mình mới hoàn thành :D !!!

 

 

Nó thix thèng nhỏ cạnh nhà lém lém mà hok dám nói, nó sợ thèng nhỏ ko những ko chấp nhận còn nghỉ chơi dzới nó nữa. Vì thế nó lun thấy bùn, nó thix thèng nhỏ từ lâu lém rùi, dzậy mà thèng nhỏ cứ vô tư trước tình củm of nó ==> nó cảm thấy bực tức vô cớ mỗi khi thèng nhỏ nói cười với ai, nó mún ánh mắt of thèng nhỏ chỉ nhìn nó, chỉ cười với nó . Rùi 1 ngày, nó chợt thấy ánh mắt thèng nhỏ khi nhìn Hằng – nhỏ bạn chung lớp – hơi khác lạ nó thấy choáng váng khi càng ngày ánh mắt đó … càng say đắm … càng chan chứa iu thương . Nó chỉ cười, nhưng trong lòng nó nước mắt ngập tràn, nó phải làm sao thì thèng nhỏ mới hỉu được tình củm of nó, nhìu lúc nó mún nói wách ra, nhưng đứng trước mặt thèng nhỏ, nó lại lặng câm . Nó cũng bít nó ngu lém nhưng bít làm sao khi nhìn thèng nhỏ cũng đang khổ đau vì đơn phương Hằng ==> nó quyết định giúp thèng nhỏ. Mặc dù lòng nó quặng đau mỗi khi thèng nhỏ tâm sự với nó về Hằng, nó vẫn cứ hiến kế cho thèng nhỏ, nó thấy hạnh phúc vì ít ra cũng được thèng nhỏ tin tưởng như vậy . Bạn ư? dù sao thì cũng là bạn thân, nó cũng thấy an ủi phần nào . Rùi 1 ngày (lại là 1 ngày) câu chiện of nó chiển sang 1 hướng khác.

Nó vít 1 bức thư tay gửi cho Hằng, hẹn cô nàng bàn chiện “bí mặt dễ bị bặt mí” . Đúng giờ hẹn, Hằng đến. Cô nàng ngạc nhiên vì người có mặt ở chỗ hẹn ko phải là Nó, mà kẻ có mặt cũng ngạc nhiên ko kém Hằng là bao ==> thèng nhỏ chớ ai … 4 mắt nhìn nhau trào máu họng (ặc ặc … ) 1 hồi thèng nhỏ mới ngớ người nhớ ra 1 chiện: lúc sáng nó đã nói sẽ tặng thèng nhỏ 1 món wà bất ngờ. Thì ra món quà đó lại là cơ hội được thổ lộ với “người í”. Nhưng món quà bất ngờ này … bất ngờ ghê wé, làm thèng nhỏ bị cứng họng, xịt keo đến lúc Hằng cất giọng “oanh vàng” thỏ thẻ hỏi chiện thì thèng nhỏ mới tỉnh . Rùi sau 1 hồi vòng vo tam quốc, thèng nhỏ mới quyết định ko để lãng fí cơ hội mà Nó đã tặng. Thèng nhỏ hít thật sâu, nín thở nói 1 hơi: “Ha … Hằng ơi, mình … thật ra thì lâu rùi mình rất rất mến Hằng … Hằng nghĩ sao về mình? “. Đứng tròng 5s (Hằng) … hồi hộp 10s (Thèng nhỏ) … cúi cùn Hằng mới thỏ thẻ (sax, lại là thỏ thẻ ) vài lời rùi chào thèng nhỏ, lẳng lặng bước đi ==> xong, thèng nhỏ thất tình … chơi vơi … nhưng hình như ko wé kinh khủng như thèng nhỏ đã từng tưởng tượng, bèo thui mà . Việc thèng nhỏ mún làm nhất lúc này là chạy về than thở với nó, nghĩ là làm, thèng nhỏ chạy như bay về nhà . Thế mà có vẻ như thèng nhỏ về hơi bị trễ. Nhìn sang nhà nó: cửa đóng then cài, im lìm véng vẻ. Théc méc, khó hỉu, thèng nhỏ vù về hỏi mami ==> “Trang hả??? con bé chiển nhà rùi. Nó hok nói cho con bít hả? Mẹ cứ tưởng 2 đứa thằng nhau lém chứ, lạ nhỉ!!! “. Thèng nhỏ nghe như sét đánh bên tai, “chiện vậy mà nó ko hề nhéc tới”. Hóa ra món quà thất bại này chính là món quà chia tay ư. Tức wé … vô lí wé … bạn bè thằng thiết mà như thế àh?! Thèng nhỏ còn đang choáng váng + bực tức + …. thì mami of thèng nhỏ tới, đưa cho thèng nhỏ 1 fong bì: “Trang gửi mẹ, nhờ mẹ chiển cho con đó” . Thèng nhỏ vội xé fong bì, lôi bức thư ra đọc, cẩn thận và xem xét (nói cho đúng ra là nhìn như mún nuốt sống lá thư ấy chứ) . Thèng nhỏ nhìn vào dòng chữ đầu tiên, nó vít …

… “Tâm ui, tui bít làm như dzầy thế nào ông cũng giận cho xem. Thật ra tui cũng mún chào tạm bịt ông lém chứ, nhưng tui sợ nếu gặp ông tui sẽ cầm lòng hok đặng mà hóc wé (tui nói thiệt 100%, ông mà ko tin coi chừng tui chém ông đó ). Vì thế nên ông thông cảm nha! Hừm, thiệt tình thì tui rất mún bít kết wẻ tỉnh tò of ông nhưng xem ra ko được rùi, tiếc ghê . Thui thì thông báo lại cho tui sau hén … Chậc, ba mẹ tui lại hối nữa rùi kìa. Mai mốt xa ông chắc tui sẽ nhớ lém lém (ko được nghi ngờ à nghen

). Ông nhớ fải vít thư liên lạc thường xuyên dzới tui đóa, nếu ko sau này gặp lại đừng hòng tui nhìn cái mặt mo of ông nữa . Địa chỉ nhà mới of tui hình như là XXXXXXX (ông thông cảm, tui hok bít chính xác, thui thì cứ gửi đại đi há ). Ui, lại hối nữa rùi, thui tui đi đây, bibi ông ha.

PS: Chờ thư of ông đó!!! ” .

Thèng nhỏ lặng người, ngạc nhiên thấy cảm giác nhói đau nơi đập thình thịch trong lồng ngực. Vậy là từ đây thèng nhỏ fải xa nó thật rùi . Sau này thèng nhỏ bít tha
n thở với ai đây? bít chơi cờ với ai đây? Rùi ai sẽ kể chiện cười cho thèng nhỏ nghe lúc bùn hay chia sẻ với thèng nhỏ lúc dzui đây??? … Đến bi giờ thèng nhỏ mới nhận ra sự wan trọng of nó. Thực sự có wé nhìu việc cần fải có nó. Thèng nhỏ vẫn lun cho rằng việc nó ở bên cạnh mình là chiện đương nhiên, ko có j` fải bàn cãi. Nhưng đến lúc này thèng nhỏ mới chợt fát hiện chiện đương nhiên đó đã trở thàng 1 thói wen từ lúc nào . Tự nhiên đùng 1 cái nó đi làm thèng nhỏ lúng túng wé, vì thèng nhỏ chưa bao giờ thử tưởng tượng fải từ bỏ thói wen này như thế nào. Bởi vậy thèng nhỏ càng giận nó hơn nữa. sao nó lại làm thèng nhỏ bùn như dzậy chứ!!! Cái đau lúc này # hẳn nỗi bùn bị “tê bình phương” [là T2 = seven love đóa pà kon] trước đó . Thèng nhỏ ko hỉu why cô bạn mà mình lun xem là “ông bạn thân” lại có thể khiến thèng nhỏ đau lòng đến thế, 1 nỗi đau ko nói được thành lời . Suy nghĩ 1 hồi … ko chịu nổi cục tức này … thèng nhỏ quyết định ngồi vào bàn … lôi giấy bút ra & làm 1 mạch hết 1 tờ giấy đôi . Chính thèng nhỏ cũng ko ngờ cái thèng ngay cả bài bình luận cao lém cũng chỉ hết 3 mặt giấy mà lại có thể vít nhìu & có nhìu í đến vậy. Kệ … cứ gửi trước đã, hơi đâu nghĩ nhìu, mệt óc …

 

Tên nhân vật trong truyện đã được đổi lại khác so với thực tế.
Trong bài vít này mình có sử dụng khơ khớ hình ảnh Emoticon YAN, bạn nèo có hứng thú với mấy Emo như thía này thì có thể download ở đây nhá.

Editted by Sunboy – Shuseido

Ai cũng thích nghỉ hè !!!!!

 

Ai cũng thích nghỉ hè!!!!!!

Mùa hè đến là bao nhiêu việc vui chơi, nghỉ ngơi thoải mái, bao nhiêu cơ hội gặp gỡ bạn bè, bao nhiêu việc để làm nếu như bạn đã 18 tuổi …. Mùa hè của tôi cũng thế, có điều năm nay tôi phải thi Đại học, trải qua 3 kỳ thi Học kỳ, Tốt nghiệp, rồi Đại học, ai lười nhất mà muốn vượt qua 3 kỳ thi này cũng phải ôn tập rất căng thẳng và mệt mỏi, tôi đã vượt qua cả 3 kỳ, dù kết quả chưa tốt, nhưng nếu như tôi vẫn tự tin thì chẳng lý do gì để mọi người cứ chê trách tôi hoài, bạn bè tôi học còn ngon hơn tôi nhiều, nhưng kết quả của nó so với tôi thì còn kém hơn, bao nhiêu người muốn có được kết quả thi như tôi, bao nhiêu người muốn tự tin như tôi, thế mà ba mẹ tôi lại luôn trách tôi là làm bài tệ, rồi luôn bảo rằng học hành như tôi mà đậu thì đó là “điều ngoài dự kiến”, đáng ghét … tôi biết, nếu như tôi “lỡ” mà đậu thì ba mẹ tôi lại bảo rằng “cho ăn học bao nhiêu năm trời, bao nhiêu tiền bỏ ra cho mày học, thi cái trường không ra trường mà không đậu thì vứt đi” . Vâng, tôi thi trường không ra gì nhưng cũng có hơn 20.000 đứa “không ra gì” như tôi, và cũng có những đứa học những trường rất danh tiếng cũng “không ra gì” như thế, nếu đậu được thì tôi đã vượt qua được hơn 40 đứa cùng “không ra gì”, ai dám chắc là không có đứa giỏi hơn tôi bị tôi vượt qua để vào trường, bởi thế, đậu thì chẳng ai không mừng, còn tôi chẳng mừng, nghe ba mẹ tôi nói như thế tôi chẳng còn lý do gì để ăn mừng …

Nhưng dù gì thì tôi cũng thi xong Đại học rồi, vậy là chẳng việc gì phải nhọc công nhồi nhét thêm kiến thức vào đầu làm chi nữa, mà có nhồi vào thì cũng chẳng ăn thua – cái đầu nó muốn nghỉ ngơi rồi; đứa bạn tôi, thi Tốt nghiệp điểm cao nhất trường, học cực siêng mà cũng chẳng muốn học trong thời gian này, bao nhiêu đứa học Anh văn cực siêu bằng B đàng hoàng, nhưng thi Đại học cũng chỉ 4 điểm, hè đến nó cũng chẳng việc gì phải ôn thêm Anh văn, tôi thi Đại học thì hơn 3,5 điểm thôi, “Anh văn như thế là quá tệ” ba mẹ tôi luôn bảo thế và luôn bắt tôi học thêm Anh văn, tôi không nghe theo thì có đáng trách không nhỉ?



Hè đến đồng nghĩa với việc chia tay lớp, đây là một chuyện buồn, mà lại là chia tay lớp cấp 3 thì còn đáng buồn hơn, hoàn cảnh của tôi là, lớp cấp 3 này của tôi mới thực sự là lớp, đó là lớp tôi thích nhất, đó là lớp tôi thấy vui nhất, đó là lớp tôi chơi thân nhất, đó cũng là lớp mà chẳng có ai chia phe nhóm ra chơi riêng với nhau cả, đây là điều mà lớp cấp 1 và 2 của tôi không có được (lý do tôi không chuyển sang ban A để học cũng là lý do này) … Nói như thế để làm gì nhỉ, có nghĩa là đây là lớp đoàn kết, vui, lại chơi cực thân với tôi, tôi là một thằng con trai vui tính + hoà đồng + hơi khờ khờ cho nên chuyện tôi được (hay bị) mời đi chơi chung trong kỳ nghỉ hè này là chuyện đương nhiên mà ai cũng có thể nghĩ đến và chắc chắn là chẳng có ai trách tội tôi được (có đứa còn nói nếu tôi không đi thì nó nghỉ chơi luôn kìa), yên tâm, tôi biết đời nào tụi nó nghỉ chơi tôi được. Vấn đề là lớp tôi học là lớp ban Văn, nên nhiều con gái, chẳng sao, tôi chơi thân với con gái chứ không thích có bạn gái sớm, việc này ba mẹ tôi không nghĩ như tôi và việc đi chơi với nhiều con gái là 1 chuyện khó mà được ba mẹ tôi đồng tình … rõ ràng ba mẹ tôi có lý khi nghĩ là tôi còn nhỏ – chưa “chín chắn” nhưng mèn ơi … tôi 18 tuổi rồi (hay gần như 18 thì cũng thế), là cái tuổi nói nhỏ không nhỏ mà nói lớn cũng không lớn, nhưng có 1 điều chắc chắn, đây là tuổi trưởng thành, không còn như cấp 2 nữa, ở tuổi này, bao nhiêu người đi làm kiếm tiền rồi, bao nhiêu người thành đạt rồi, bao nhiêu người cũng biết sống độc lập rồi, chưa kể là việc có bạn gái vào lúc này là chuyện bình thường … thì việc lo cho tôi như ba mẹ là khắt khe quá rồi. Ba mẹ cứ lo rằng tôi còn quá nhỏ để có bạn gái, trời ơi, tôi mà có bạn gái được thì đó mới là chuyện lạ trên đời này! Ba mẹ toàn nghĩ đi đâu không à, cho rằng trong thời kỳ ôn thi đại học có nhiều đứa con gái gọi điện đến, thi xong cũng có gọi đến nhiều lần quá … là không “bình thường”, nhưng ai hiểu thì thấy đó mới là chuyện bình thường hơn mọi sự bình thường chứ. Tất cả cũng chỉ vì lớp tôi nhiều con gái và tôi chơi thân với lớp tôi thôi. Chẳng ai nỡ trách con gái khi con gái thích nấu cháo điện thoại cả, vả lại hỏi thăm việc học, việc thi cử của 1 trong 2 thằng con trai “ngon” nhất lớp cũng lại là 1 chuyện cực kỳ bình thường, mà hơn nữa, thi xong, không phải học, không còn bị chi phối nhiều khi phải gặp con gái, thêm nữa tôi toàn bị tụi nó gọi điện hỏi thăm chứ tôi nào dám gọi điện hỏi thăm tụi nó dù biết sẽ không sao nhưng tôi cũng không gọi (lỡ ba mẹ tụi nó cũng như ba mẹ tôi nghi ngờ lung tung thì tội nghiệp tụi nó) … túm lại việc ba mẹ tôi nghi ngờ tôi có bạn gái qua việc “điện thoại” theo tôi là hoàn toàn là tưởng tượng thôi, nhưng biết làm sao, thì cứ mặc kệ vậy, ba mẹ nói cứ nói, tôi nghe thì vẫn nghe, nhưng nhiều lúc nghe ba mẹ mắng buồn cười lắm, ba mẹ lo cho tôi như thế tôi rất vui, nhưng cũng khá buồn vì ba mẹ còn chưa hiểu tôi nhiều, không sao, từ từ rồi sẽ hiểu, nhưng tôi là đứa chúa ghét phải chờ đợi điều gì mà lâu lắm mới đến, bởi vậy, tôi vẫn cứ nhơn nhơn kệ ba mẹ tôi muốn mắng gì thì mắng…

Quay trở lại việc tôi được rủ đi chơi trong hè này nhiều, nhiều lắm nha, tôi được rủ đi ra Bắc – 2 đám rủ tôi đi, rủ đi Vũng Tàu cũng 2 đám rủ tôi đi, còn rủ đi Huế cũng có 1 đám, rủ đi Thanh niên tình nguyện cũng 1 đám, còn rủ đi họp mặt lớp thì bao la số lần … Nhưng mới đây, là lúc đi ra Bắc của 2 đám kia, tụi nó rủ ra Bắc để về thăm quê, tôi với tụi nó cùng quê, cùng Hưng Yên nhưng chỉ là chung đường đi thôi, rủ đi chung cho vui chứ thăm ông bà thì đứa nào về thăm
ông bà đứa đó chứ có đi chung nữa đâu mà phải lo nghĩ nhiều, tôi gợi ý cho ba mẹ tôi như thế, nhưng ba mẹ tôi chẳng nói gì, thì thôi vậy, 2 đám đi Bắc cứ đi, tôi ở lại … Cũng tốt, vì ở lại thì còn 2 đám rủ đi Vũng Tàu nè, tôi xin đi Vũng Tàu dư sức được, nhưng 2 đám này kêu là đi 2 ngày 1 đêm, có nghĩa là phải qua đêm luôn. Làm tôi thấy ngại quá, tôi thì chẳng sao, chỉ ngại ba mẹ tôi thôi, đảm bảo ba mẹ tôi chẳng chịu; tôi hỏi luôn rồi, ba mẹ không chịu. Mẹ tôi kêu như thế “ghê”, ba tôi kêu đi như thế là “đàn đúm không tốt”. Trời ơi, tụi nó đi theo đoàn có người lớn, có con nít, có cả con trai lẫn con gái, vả lại tụi nó toàn là con gái đẹp ngời ngời, ba mẹ tụi nó còn không sợ gì thì tôi là con trai mà để ba mẹ sợ như thế thì … chán chẳng muốn nói thêm! Hơn nữa, đi chơi với tụi nó là đi theo đoàn – gia đình tụi nó, ăn nghỉ đã có chỗ luôn rồi, chẳng tốn kém gì nhiều, mà thôi, tôi cũng chẳng thiết nghĩ thêm chi cho khổ, ba mẹ không cho đi thì thôi, như vậy đám bạn rủ đi Huế đảm bảo là hơn 1 ngày, vậy thì chẳng ăn thua rồi, thôi, thôi quên đi vậy. Nhưng may là chưa hết, vẫn còn 1 đám bạn cấp 2 nữa, tụi nó đang làm trên Sài Gòn, sắp tới mới về hết, nên sắp tới là tôi phải đi họp đám bạn hồi cấp 2 nè, ngay lúc này ba mẹ tôi mới kêu tôi đi về thăm quê, dẹp, không về, nếu về thì chẳng còn gặp được đứa nào bạn tôi cả, “bạn bè không là tất cả” ba tôi bảo thế nhưng tôi không gặp đứa nào thì chẳng còn gì cả, cho nên tôi không về, 7 năm không về thi 8 năm không về cũng vậy à …



Đoán xem bây giờ tôi sống như thế nào! sáng đi ăn sáng, xong về nhà ngồi, rửa chén xong thì làm gì? còn gì để làm! nghe nhạc? nghe mãi cũng chán! chơi game? cũng thế! thử nghĩ việc 1 thằng năng động như tôi suốt ngày chỉ biết ở nhà, chơi game ở nhà xong thì ra tiệm net gần nhà ngồi coi tụi nó chơi (chứ tiền đâu mà chơi) sáng thì như thế, trưa không ngủ (vì nếu ngủ trưa thì tối tôi không ngủ được -> sáng dậy trễ -> lại bị mắng, ghét nhất là sáng ra bị mắng), không ngủ thì cũng không được nghe nhạc vì mở loa không được vì sợ hàng xóm mắng vốn (mắng vốn bao nhiêu lần rồi mà tôi thì chịu thôi, không bỏ được cái tật nghe nhạc ồn ào lại phải bật lớn), đeo head phone thì đau tai lắm, thế thì làm gì; đọc truyện? mượn được 7 cuốn truyện, đọc hơn 1 tuần rồi, có hay cỡ nào cũng thành nhàm mất rồi, tôi thuộc cả 7 cuốn truyện luôn rồi thì đọc làm gì, chỉ còn chơi game thôi, mà máy nhà tôi chỉ dám cài 1 trò, chơi riết cũng chán, chẳng biết làm gì, trưa nào cũng như thế, chỉ mong sắp 4 giờ, thì tôi rửa chén xong ra khỏi nhà, ra tiệm net gần nhà lại coi tụi nó chơi game như hồi sáng, như thế còn được nói chuyện, còn vui được, mặc dù cái tụi xóm tôi ngồi net thì chẳng có đứa nào ra hồn. Tối đến thì 9h kém đi khỏi nhà, ra ngoài đường ngồi nói chuyện tụ tập rồi 10 giờ về (thế này theo tôi mới là đàn đúm nè) tôi cũng không như mấy nhỏ bạn tôi cả ngày ngồi nhà ôm cái điện thoại được, lâu lâu tôi xin lên nhà thằng em họ để gặp nó nói chuyện cho “khuây khoả” thì nó lại cứ gần 10h tối “đi học thêm chưa về” (chẳng biết có vừa học vưa chơi game như tôi không) riết rồi chẳng biết làm gì, đi ngủ sớm không quen nhưng buộc phải ngủ vì chẳng còn gì làm, thức dậy sớm riết rồi không muốn nữa, hồi trước còn đi tập thể dục nhưng bây giờ tụi nó còn đang đi Vũng Tàu (hoặc sắp đi) chưa về, có đám về rồi thì đang nghỉ ngơi nên cũng không đi tập thể dục, rồi tôi cũng không còn tập võ nhiều như trước, rồi chưa đầy nửa tháng từ lúc thi xong đến giờ tôi tăng lên 5 Kg, lười vận động + yếu người + mập lên rồi lại sinh ra làm biếng (nhiều lúc làm biếng cả tắm, cứ như 1 thằng nghiện) cũng là 1 vấn đề, mỗi ngày cứ thế với 1 thằng năng động như tôi, tôi cứ kêu tôi chán thì tụi nó cứ nửa tin nửa ngờ (tôi tìm đựợc sự đồng cảm và thích những bài hát “điên khùng”, “gào rú” , “không dám vặn loa lớn” (theo góp ý của ba tôi) cũng vì lý do này) … bao nhiêu việc tôi dự tính trước khi thi đều không thể hoàn thành, mẹ tôi còn kêu tôi “đi làm thêm đi”, có 1 anh trong xóm cứ hè đến là ảnh đi làm thêm, tôi cũng tính rồi, nhưng cái xe 78 ba tôi vẫn chưa sửa thì tôi đi làm bằng xe đạp à, không siêng như thế, rồi tôi chán thì tôi xin mẹ cho lên mạng ngồi chat, lâu lâu tôi mới lên mạng chứ có phải tôi lên thường xuyên đâu (toàn xem tụi nó chơi chứ tiền đâu tôi chơi) mẹ tôi cũng không cho, bây giờ, việc tôi ăn sáng ít lại rồi để dành tiền đó, vừa đỡ lên Kg, vừa lâu lâu được lên mạng gặp bạn bè (chỉ còn gặp bằng cách này thôi) cũng là một việc tôi đang nghĩ đến …

Ai cũng thích nghỉ hè, nhưng liệu có ai thích nghỉ hè nữa nếu lâm vào hoàn cảnh như tôi không. Viết ra thế này là để giải toả trong 1 buổi trưa không biết làm gì thôi; sắp tới, thứ 6-7 tôi được rủ đi Vũng Tàu lần nữa, tụi nó bảo tôi không đi thì tụi nó nghỉ chơi, biết làm sao bây giờ, 2 ngày 1 đêm, ba mẹ tôi lại “lo lắng” cho tôi nhiều như thế … !

============================================================

Cứ theo ý kiến của nhà văn Sê-khốp trong tác phẩm “Người trong bao” thì “không thể sống như thế mãi được” … nhưng, nếu không sống như thế này thì phải sống thế nào chứ …?!

Nhàn cư vi là nghĩ lung tung, ông bà ta nói cấm có sai câu nào .

Written by Sunboy – Shuseido